Lúc này, Phương Thế Thành và Viên Cương ra tay, mấy người đó căn bản không chịu nổi một đòn.
Linh Hải cảnh đối mặt với Linh Đài cảnh, căn bản không có cơ hội giãy giụa.
Tần Hâm Hâm đứng bên cạnh đã sớm há hốc mồm.
Đây quả thực là Thiên Nhân đánh nhau!
Linh Hải cảnh, có thể nói Linh Đài cảnh ở trong Lăng Vân Thành gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không đúng, Linh Hải cảnh có thể đếm được trên đầu ngón tay, Linh Đài cảnh căn bản là tồn tại mạnh vô biên, ở trong Lăng Vân Thành không hề có.
Nhưng bây giờ, hắn lại trơ mắt nhìn hai đệ tử của học viện có thực lực Linh Đài cảnh cửu trọng cung kính với Trần ca của mình.
Nói giết người là giết người!
Thiên Thần Học Viện điên cuồng như vậy sao?
Lúc này Tần Hâm Hâm... trái lại cảm giác rất tốt!
Đây mới là khí chất nên có của võ tu, lúc nên điên cuồng lại điên cuồng.
Bằng không, tu võ để làm cảnh à?
Trần ca vẫn là Trần ca, vẫn điên cuồng, bá đạo đánh nổ trời như lúc còn ở Lăng Vân Thành!
Lúc này đã có mấy thi thể nằm trên mặt đất.
Trong chớp mắt này, đệ tử xung quanh đã hoàn toàn phát điên.
Người này dám trực tiếp ra tay giết người trong Thiên Thần Học Viện.
Ai vậy? Không muốn sống nữa à!
- Ngươi ngươi ngươi...
Lúc này Minh Hãn cũng hoàn toàn sốc rồi.
Tần Trần lại có thể nói giết là giết, không hề e ngại tới thân phận hoàng tử trong hoàng thất của hắn.
- Ngươi gì mà ngươi?
Vẻ mặt Tần Trần lạnh lùng, nói:
- Thập Tam hoàng tử... rất lợi hại sao?
- Ngày hôm nay, ngươi phun ra thế nào thì phải nuốt lại cho ta.
Trong mắt thoáng hiện lên sát khí, Tần Trần chậm rãi bước tới, mắt nhìn Minh Hãn.
Trong chớp mắt này, Minh Hãn chỉ cảm thấy cơ thể thoáng cứng đờ ra, lực đạo toàn thân đang mơ hồ suy giảm.
- Ta còn dám giết Minh Hiên, ngươi tưởng ngươi đáng giá hơn hắn sao?
Lời này vừa nói ra, Minh Hãn lập tức sửng sốt.
- Ngươi là... Tần Trần!
Minh Hãn lập tức đờ người ra.
Tần Trần!
Là Tần Trần kia!
Khóe miệng Minh Hãn khẽ giật giật.
Lúc trước, phụ hoàng Minh Ung Hoàng Đế đã từng tự mình căn dặn bọn họ, nếu gặp phải Tần Trần, nhất định phải cung kính như nhìn thấy phụ hoàng vậy.
Hắn là hoàng tử vẫn biết được một vài chuyện.
Tam hoàng tử Minh Hiên chính là bị Tần Trần giết.
Lục hoàng tử Minh Triệt bởi vì đắc tội Tần Trần, đã bị trao quyền đưa đến khu vực biên giới, cả đời không được trở lại trong Đế đô.
Hai vị hoàng tử này đều đã trưởng thành, có thể nói là có tiếng hô vang dội trong hoàng thất.
Nhưng nhi tử của mình một kẻ chết một kẻ tàn phế, phụ hoàng lại căn bản không quan tâm.
Mà tất cả những điều này đều do Tần Trần gây ra.
Tần Hâm Hâm...
Tần Trần...
Lẽ nào?
Lúc này, Minh Hãn hoàn toàn bối rối.
Bịch...
Đột nhiên, Minh Hãn quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu bịch bịch vang dội.
- Tần Trần công tử, Tần Trần công tử, tiểu nhân có mắt không nhìn được Thái Sơn, mong Tần Trần công tử đừng tính toán.
Vào giờ phút này, Diệp Thịnh bị gãy hai tay mới dần dần tỉnh lại, trong lúc mơ mơ màng màng, nhìn thấy Minh Hãn quỳ trên mặt đất, dập đầu giống như giã tỏi.
- Tần Trần công tử...
Diệp Thịnh khẽ nhíu mày, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên.
Tần Trần... là Tần Trần cứu chữa cho phu nhân của tộc trưởng, thu nhận đại tiểu thư làm tỳ nữ?
Hai mắt trợn trắng, Diệp Thịnh lại trực tiếp ngất đi.
Tần Hâm Hâm đứng bên cạnh càng thêm ngỡ ngàng.
Tình huống gì vậy?
Sao Minh Hãn và Diệp Thịnh nghe được tên của Trần ca của mình lại có vẻ mặt như vậy?
- Hoàng thất Bắc Minh, thế hệ sau không bằng thế hệ trước. Phụ hoàng ngươi nói muốn dốc sức xây dựng đất nước lại sinh ra cả đám đều giống ngươi, đúng là làm mất mặt lão tổ của ngươi rồi!
Tần Trần nhìn thấy dáng vẻ Minh Hãn như vậy, chỉ tức hắn không có khí phách.
Minh Uyên Hoàng Đế chính là đồ tôn của hắn, lúc hắn là Cửu U Đại Đế tương đối yêu thương đồ tôn này.
Hắn đã từng nhìn thằng nhóc Minh Uyên kia từng bước thành lập Bắc Minh Đế Quốc, trở thành Cương Quốc của một thế hệ.
Nhưng bây giờ, hậu bối lại trở thành kẻ ỷ thế hiếp người, tham sống sợ chết như vậy, không thể không khiến hắn đau lòng.
Vào lúc này, chợt có những tiếng bước chân vang lên.
Mấy chục bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài Sự Vật Các.
Một người dẫn đầu mặc long bào màu bạc, sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi.
Đó chính là Minh Vũ!
- Tần công tử!
Minh Vũ nhìn thấy Minh Hãn đang quỳ dưới đất dập đầu, thở hắt ra một hơi, chắp tay nói:
- Tần công tử, Thập tam đệ không hiểu chuyện, vẫn mong Tần công tử tha tội.
Bây giờ, Minh Vũ đã trở thành Thái tử, nhưng hắn lại hiểu rõ về Tần Trần.
Đây là cây lớn của hắn, hắn nhất định phải ôm chặt.
Nếu không phải nhờ có Tần Trần, hắn không có khả năng được lập làm Thái tử.
Cho nên hắn cũng thu xếp người trong Thiên Thần Học Viện, mỗi ngày đều quan tâm tới Tần Trần, vừa có tin tức lại lập tức bẩm báo lên.
Hôm nay vừa nghe nói Minh Hãn phân cao thấp với Tần Trần, hắn lập tức bỏ xuống mọi chuyện trong tay, đi tới đây.
Nhìn thấy Minh Hãn không chết, Minh Vũ cũng thở hắt ra một hơi.
- Đừng hỏi ta!
Tần Trần lạnh lùng nói.
Hắn đã nói với Minh Ung Hoàng Đế từ trước, nếu có hoàng tử lại tới chọc hắn, hắn không ngại giết hết.
Lúc trước là Minh Hiên, sau lại tới Minh Triệt, bây giờ còn xuất hiện một Minh Hãn.
Đúng là không chịu yên, lòng bao dung của hắn vẫn có giới hạn.
Minh Vũ lập tức hiểu rõ, đi tới bên cạnh Tần Hâm Hâm, khẽ cười nói:
- Ngươi là Tần Hâm Hâm?
Minh Vũ mỉm cười nói:
- Xá đệ không hiểu chuyện, tâm tính không tốt, ta nhất định sẽ dẫn về cố gắng giáo dục. Hâm Hâm, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho hắn!
Lời này vừa nói ra, cơ thể Tần Hâm Hâm run lên.
Đời người xoay chuyển thật sự quá nhanh.
Vừa rồi, hắn nhìn thấy một vị hoàng tử, tự nhận mình đắc tội một vị hoàng tử sẽ hại cho Tần gia cửa nát nhà tan.
Cho nên, hắn khủng hoảng, hắn sợ hãi, hắn khuất phục.
Nhưng bây giờ, chỉ trong chớp mắt, hắn đã thành nhân vật tha thứ cho hoàng tử này.
Tần Hâm Hâm run rẩy nói:
- Ta... tha thứ cho hắn rồi!
- Cảm ơn, cảm ơn!
Minh Uyên nắm lấy bàn tay Tần Hâm Hâm, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn xoay người nhìn về phía Tần Trần, mỉm cười nói.
- Vẫn mong Tần công tử bớt giận, ta dẫn xá đệ về, nhất định sẽ quản giáo thật tốt.
Minh Vũ khẽ cười nói:
- Tần công tử, lần này ta tới còn có một việc nữa, có thể phải làm phiền Tần công tử.
- Sao?
- Gần đây, có một đám người tới thủ đô của Bắc Minh Đế Quốc. Đám người này lại không dễ chọc!
Minh Vũ nghiêm túc nói:
- Tuy nói bọn họ đều là người nước bên cạnh Bắc Minh Đế Quốc, nhưng người tới không có ý tốt, có lẽ sẽ có ý xấu với Bắc Minh Đế Quốc...
- Có ý xấu?
Tần Trần đi tới chỗ bậc thang của Sự Vật Các và ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Có ý gì?
- Ngài cũng biết đấy.
Minh Vũ đi theo và ngồi xổm xuống, cẩn thận nói:
- Tuy nói Bắc Minh Đế Quốc vẫn treo danh hiệu là một đế quốc nhưng trên thực tế lại ở hàng lót đáy trong các đế quốc.
- Các đế quốc xung quanh luôn chú ý tới chúng ta giống như hổ đói rình mồi. Dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho nên những đế quốc này mơ ước một vài thứ trong Bắc Minh Đế Quốc.
- Ví dụ như... Thâm Uyên Kích!
Minh Vũ vừa nói ra lời này đã dừng lại.
Tần Trần chậm rãi nói:
- Thâm Uyên Kích là linh khí ngũ phẩm, ở trong đế quốc đúng là thứ đáng để gây ra một trận chinh chiến, hơn nữa còn ẩn chứa chiến khí của lão tổ nhà ngươi, uy lực không tầm thường. Không ngờ các ngươi còn cố gắng bảo tồn.
Minh Vũ chắp tay nói:
- Tổ tiên có rất nhiều thần binh, linh quyết, đến thế hệ của phụ hoàng ta thì chẳng còn sót lại bao nhiêu. Thâm Uyên Kích này là một trong số đó.
- Lần này những đế quốc láng giềng tới mang tiếng là... so tài, trên thực tế lại nhằm vào Thâm Uyên Kích...
- So tài?
Tần Trần hơi híp mắt lại, nói:
- Xem ra bọn họ muốn dựa vào danh nghĩa so tài, thử xem thực lực của hoàng thất các ngươi hiện nay, sau đó mới quyết định có liên kết ép hoàng thất Bắc Minh các ngươi hay không!
- Đúng là như vậy!
Minh Vũ lập tức kích động nói.