Thần Đạo Đế Tôn

Chương 184: Thập tam hoàng tử

Chương Trước Chương Tiếp

Hai mắt Tần Hâm Hâm nhắm chặt, lúc này chợt mở ra.

Trước mặt hắn là một bóng người đang ngồi xổm, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai hắn.

Mắt sáng như biển, mái tóc dài đen bóng, trên gương mặt sạch sẽ còn có một chút ngây ngô của trẻ con, nhưng phần nhiều lại sự thản nhiên, ung dung cùng với... Tự tin.

- Trần ca...

Nhìn thấy bóng người đang ngồi xổm trước mặt, Tần Hâm Hâm thoáng sững sờ rồi oa một tiếng, đột nhiên khóc òa.

- Trần ca...

Tần Hâm Hâm dùng một tay ôm lấy Tần Trần, nước mắt nước mũi trào ra, cọ vào trên vai Tần Trần.

- Thằng nhóc thối, ngươi khóc tang à?

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.

- Đại ca!

Tần Hâm Hâm quay người lại, nhìn thấy Tần Sơn lại lập tức oa một tiếng.

- Đại ca, ngươi đã khỏe rồi, ngươi thật sự khỏe rồi!

Tần Hâm Hâm làm ra vẻ muốn lập tức nhào tới.

Tuy thoạt nhìn hắn nước mắt nước mũi giàn giụa như vậy thật sự đáng ghét, nhưng Tần Sơn vẫn không tránh né.

Nhìn dáng vẻ của Tần Hâm Hâm, Tần Sơn không khỏi cười gượng.

- Các ngươi là ai?

Diệp Thịnh nhìn thấy Tần Sơn và Tần Trần, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

- Hai ngươi, chuyện không nên dính vào thì đừng dính vào!

Diệp Thịnh cười lạnh nói:

- Vị này chính là Thập Tam hoàng tử!

- Đắc tội Thập Tam hoàng tử mà chỉ bị bắt chui qua háng nhận sai đã là lợi cho hắn rồi. Hai ngươi cũng đừng không mở mắt, tự tìm đường chết.

- Hả?

Lúc này, Tần Trần mới hiểu ra.

- Thập Tam hoàng tử à?

Tần Trần mỉm cười nói:

- Hình như rất lợi hại nhỉ?

- Trần ca...

Tần Hâm Hâm nín khóc, nói:

- Bản thân ta gây ra chuyện, ta có thể tự giải quyết!

- Được rồi, thằng nhóc ngươi đứng sang bên cạnh đi!

Tần Trần cười nói:

- Ngươi là đệ đệ của ta, ta làm sao có thể để cho ngươi bị người khác bắt nạt được? Ngươi ăn một hạt sen này trước. Vừa rồi nhìn thấy mặt ngươi, ta tưởng ngươi ăn tới mập, hóa ra là bị người ta đánh!

Tần Trần đút hạt sen cho Tần Hâm Hâm ăn.

Hắn vừa nuốt hạt sen vào họng, một cảm giác mát lạnh khuếch tán ở trên mặt, cảm giác sưng phù đau đớn dần biến mất.

Lập tức nhìn thấy hiệu quả!

Đây là thứ tốt gì vậy?

Tần Hâm Hâm nhìn về phía Tần Trần, lúng túng ngượng ngùng nói:

- Trần ca...

- Sao vậy?

- Thứ này ăn thật ngon, cho ta ăn thêm một hạt nữa đi!

- ...

- Làm càn!

Một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Diệp Thịnh bước tới, nhìn ba người.

Ba tên này quả thực hoàn toàn không coi hắn và Thập Tam hoàng tử trước mặt ra gì.

Diệp Thịnh quát:

- Tần Hâm Hâm, ngươi mau quỳ xuống và bò qua đây, bằng không, Tần gia ngươi chắc chắn sẽ bị tiêu diệt!

- Tiêu diệt?

Tần Trần nhìn Diệp Thịnh, không nhịn được cười cười.

- Tần gia ta bị tiêu diệt sao? Cho dù Minh gia bị tiêu diệt, Tần gia ta vẫn sẽ bình yên vô sự!

- Lớn mật!

Lúc này, Minh Hãn cuối cùng lên tiếng.

- Uy nghiêm của bản hoàng tử, uy nghiêm của hoàng thất, sao có thể để cho ngươi khiêu khích được?

- Minh gia ngươi đã tính là gì chứ!

Tần Trần thản nhiên nói.

Nếu bản thân hắn gặp phải chuyện này sẽ lười tính toán.

Nhưng nếu liên quan tới Tần Hâm Hâm, vậy chuyện này… phải tính toán.

Trước đây mình thức tỉnh ký ức chín đời chín kiếp đã suýt nữa bỏ mạng, sau khi dung hợp, người mình nhìn thấy đầu tiên chính là Tần Hâm Hâm.

Người này rất sợ chết, nhưng lúc cho rằng mình đã chết lại chuẩn bị cho mình một quan tài.

Phần tâm tư này đủ để khiến Tần Trần bảo vệ hắn.

- Ngươi cũng dám động vào đệ đệ của ta, ngươi… tính là gì chứ?

Tần Trần khẽ nói.

- Vừa rồi, là ngươi ra tay?

Ánh mắt Tần Trần nhìn về phía Diệp Thịnh.

- Là ta thì sao chứ?

Diệp Thịnh bực bội nói:

- Ta là con cháu Diệp gia, người này chính là Thập Tam hoàng tử. Thế nào, ngươi còn dám chặt hai tay ta sao?

- Chặt hai tay của ngươi?

Tần Trần khẽ mỉm cười, nói:

- Vậy thì lợi cho ngươi quá!

Tần Trần chậm rãi nói.

- Viên Cương, Phương Thế Thành, hai ngươi… còn không ra?

Vù vù...

Tần Trần vừa dứt lời, hai bóng người lập tức xuất hiện.

Tần Trần khoát tay, nói:

- Người này, chặt tay!

Hắn vừa nói dứt lời, Phương Thế Thành và Viên Cương đều thoáng ngẩn người.

Nhưng.. bọn họ cũng chỉ thoáng ngẩn người trong giây lát.

Sau đó, hai người lập tức bước tới.

Bọn họ đã quyết định đi theo Tần Trần, đang lo không có cơ hội ra tay, nhưng lúc này, ông trời lại ban cho bọn họ một cơ hội.

Tần Trần ra lệnh cho bọn họ, nghĩa là đã xem bọn họ thành thuộc hạ.

Vậy đại biểu cho sau này bọn họ sẽ là người của Tần Trần.

Về phần chuyện chém hai tay của một vị thiếu gia Diệp gia sẽ mang đến hậu quả thế nào?

Bọn họ lười suy nghĩ.

Ngay cả Thiên Ám viện trưởng – một trong hai người mạnh nhất Bắc Minh Đế Quốc còn phải đối xử ôn hòa và nhã nhặn với Tần Trần, nữa là một Diệp gia?

Tần Hâm Hâm đứng bên cạnh lập tức há hốc mồm, hạt sen vừa vào bụng suýt nữa đã nôn ra.

- Trần ca, Trần ca... thôi thôi đi, chẳng qua chỉ là mấy cái tát, không có việc gì!

Tần Hâm Hâm sợ hãi.

Đùa kiểu gì vậy!

Chặt đứt hai tay à?

Vậy Diệp gia còn không trả thù Tần gia sao? Tần gia so với Diệp gia, đây chính là con kiến đấu với voi.

Không thể hành động theo cảm tính được!

- Yên tâm đi!

Tần Trần mỉm cười nói:

- Người này dám đánh ngươi, ca giúp ngươi dạy dỗ hắn và cả hoàng tử này nữa!

- Đừng nói là hắn, cho dù phụ thân hắn ở đây, ca cũng bắt hắn xin lỗi ngươi.

Lời này vừa nói ra, Tần Hâm Hâm hoàn toàn bối rối.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Tần Trần thật sự không phải đang nói đùa chứ?

Mà giờ phút này, hai người Phương Thế Thành và Viên Cương trực tiếp bắt lấy Diệp Thịnh.

Ngay lập tức, một khí thế dồi dào xuất hiện.

Tần Hâm Hâm lập tức sốc.

Đây là hai vị... cao thủ Linh Đài cảnh.

Hơn nữa dường như còn là cảnh giới Linh Đài cảnh cửu trọng!

Trời ơi!

Hai người này là Linh Đài cảnh cửu trọng, lại có thể cung kính với Tần Trần như vậy, hơn nữa hình như bọn họ đã chờ một lúc lâu, Tần Trần mới ra lệnh cho bọn họ.

Điều khiến hắn càng không thể tưởng tượng nổi là, khi Tần Trần hạ lệnh, hai người này hình như... vô cùng hưng phấn!

Cảm giác này lại giống như chó săn vội vàng muốn ra sức cho chủ nhân vậy.

Đúng, chính là như vậy.

Tần Hâm Hâm khẳng định điều này.

Nhưng… hắn thật sự không thể tin được. Làm sao có thể như vậy chứ?

- Ngươi dám... buông tay, buông tay ra!

Lúc này Diệp Thịnh gầm hét lên:

- Ta là Tôn nhi của tam trưởng lão Diệp gia, ngươi dám chặt hai tay ta, Diệp gia sẽ giết ngươi!

- Diệp Tử Khanh là đường tỷ của ta, ngươi dám chặt hai tay ta, nàng sẽ lấy mạng của ngươi!

- Tử Khanh là đường tỷ của ngươi?

Tần Trần mỉm cười nói:

- Thật là vừa khéo, nàng là tỳ nữ của ta.

Tần Trần lười nói nhiều, trực tiếp phất tay.

Hai tiếng rắc rắc vang lên, hai tay của Diệp Thịnh lập tức rời khỏi cánh tay.

Diệp Thịnh đau tới mức lập tức ngất đi.

Cảnh tượng như vậy lập tức thu hút không ít đệ tử chú ý.

Nhưng Tần Trần căn bản không quan tâm.

- Làm càn!

Lúc này, Minh Hãn hoàn toàn tức giận.

Động vào người của hắn ngay trước mặt hắn, người thiếu niên trước mặt này đã chán sống rồi!

- Người đâu, trực tiếp giết chết bọn chúng cho ta!

Minh Hãn ra lệnh.

- Giết ta à?

Tần Trần hừ một tiếng.

Không cần hắn phân phó, hai người Viên Cương và Phương Thế Thành đã trực tiếp xông ra.

Hai người chính là Linh Đài cảnh cửu trọng, những hộ vệ bên cạnh Minh Hãn chẳng qua là cảnh giới Linh Hải cảnh, căn bản không đáng để nhắc tới.

- Công tử, giết sao?

Lúc này Phương Thế Thành quay đầu nhìn về phía Tần Trần.

- Ngươi nói xem?

Tần Trần hờ hững nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)