- Nơi này là Sự Vật Các, không cho phép gây sự.
Trưởng lão hừ lạnh nói.
Lúc này, Minh Hãn lạnh lùng nhìn Tần Hâm Hâm.
- Thằng nhóc, tới khi kết thúc, ngươi cứ chờ chịu khổ đi!
Tần Hâm Hâm cũng hừ một tiếng, đi ra phía trước.
Nhìn tấm bia đá, Tần Hâm Hâm trực tiếp đánh ra một quyền.
Ầm...
Tiếng động nặng nề vang lên, trên bia đá kia lóe lên một tia sáng rồi biến mất. Trong đại điện, tất cả mọi người sửng sốt.
Ba vạn cân!
Trong phút chốc, ai nấy đều bối rối.
Trưởng lão kia nhìn bản ghi chép trong tay, ngơ ngác nói:
- Tần Hâm Hâm, ba vạn cân!
Tần Hâm Hâm đạt đến cửu môn Thiên Môn cảnh, lại có lực lượng ba vạn cân.
Hơn mức cao nhất của Minh Hãn vừa rồi tới một vạn cân.
Điều này gần như không có khả năng.
Lực lượng cao nhất của võ giả cảnh giới cửu môn cũng chỉ khoảng hai vạn cân, đó là cực hạn của cơ thể.
Nhưng Tần Hâm Hâm hình như đã vượt qua mức cao nhất này.
Đây là một hạt giống tốt!
Trưởng lão không khỏi nhìn Tần Hâm Hâm vài lần, xúc động nói:
- Không tệ, không tệ, cảnh giới cửu môn đã đạt được đến mức này, sau này ngươi cố gắng chăm chỉ luyện tập, đến Linh Hải cảnh lại có thể tiến vào nội viện!
- Đa tạ trưởng lão!
Tần Hâm Hâm chắp tay cười nói.
Từ lúc Tần Trần rời đi, cuộc sống trong Lăng Vân Thành quá buồn chán, mỗi giây mỗi phút hắn đều tu luyện, cộng thêm những phàm đan do Tần Trần để lại, hắn đã đạt đến cảnh giới cửu môn.
Mức độ ban đầu hắn không dám nghĩ tới, bây giờ có thể nói muốn đạt là đạt được.
- Hừ!
Vào lúc này, bên cạnh chợt vang lên một tiếng hừ lạnh.
- Dế nhũi cuối cùng vẫn chỉ là dế nhũi, có lực lượng như vậy thì có ích gì?
Minh Hãn lạnh lùng nói.
- Vậy dù sao cũng mạnh hơn kẻ thậm chí không có lực lượng chứ?
Tần Hâm Hâm nhìn Minh Hãn, cười hì hì nói:
- Vị công tử này, sau này mọi người đều là đệ tử Thiên Thần Học Viện, cần gì phải… nổi nóng như vậy!
- Ngậm miệng chó của ngươi lại!
Diệp Thịnh đứng bên cạnh bực bội nói:
- Công tử gì chứ? Người này chính là Thập Tam hoàng tử, ngươi phải gọi là Thập Tam gia, biết chưa?
Lời này vừa nói ra, Tần Hâm Hâm biến sắc.
Thập Tam hoàng tử?
Con trai của hoàng đế?
Xong đời, xong đời rồi, mình chọc phải phiền toái lớn.
Vừa nãy hắn chỉ tưởng đây là con em thế gia thôi, cho nên không phục mới phản kích lại vài câu.
Nhưng đâu ngờ được người này lại là hoàng tử.
Đắc tội một vị hoàng tử...
Tần Hâm Hâm giật mình.
Lúc này, Minh Hãn lạnh lùng nhìn Tần Hâm Hâm, bực bội nói:
- Thằng nhóc thối, chờ lát nữa kết thúc, ngươi đừng lén trốn đi.
Buổi đo lực lượng kết thúc, các đệ tử rời khỏi đại điện.
Lúc này, Tần Hâm Hâm lại do dự không quyết.
Liệu mình ra khỏi tòa đại điện này, có phải bên ngoài sẽ có một nhóm người đang đợi mình?
- Mẹ kiếp, sợ cái chim!
Tần Hâm Hâm mắng:
- Người chết chim hướng lên trời, không chết trăm triệu năm, cùng lắm là bị đánh một trận!
Cho dù hắn sợ, nhưng càng sợ bởi vì chút chuyện nhỏ này, mình đắc tội một vị hoàng tử, vậy có lẽ Tần gia sẽ gặp nguy hiểm.
Thậm chí, ba vị huynh trưởng Tần Sơn cũng có thể bị dính dáng.
Điều này hiển nhiên không có lợi.
Hắn chậm rãi bước ra khỏi đại điện. Lúc này, hắn nhìn thấy từng bóng người đang đứng ở ngoài điện.
Khoảng bảy tám người đều mặc áo giáp, uy phong lẫm liệt.
Mà trong bảy tám người đó có hai bóng người có vẻ hứng thú chờ đợi hắn.
- Thằng nhóc thối, ngươi còn dám ra đây.
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm, Diệp Thịnh bực bội nói:
- Bây giờ, ngươi biết đã mình đắc tội ai chưa?
Nhìn hai người, Tần Hâm Hâm cười hì hì.
- Thập Tam hoàng tử, tiểu nhân có mắt không nhìn được Thái Sơn, đắc tội ngài, xin lỗi, thật sự xin lỗi!
Tần Hâm Hâm cười hì hì, chắp tay xong muốn rời đi.
Nhưng hộ vệ hai bên đã trực tiếp ngăn lại.
- Bây giờ ngươi biết sợ rồi sao?
Minh Hãn cười nhạo nói:
- Vừa rồi ngươi cướp danh tiếng của bản hoàng tử, sao không biết sợ vậy?
- Chuyện này, nếu ngài nói sớm, nói sớm thì ta sẽ chỉ thi triển lực lượng một vạn cân, chắc chắn để ngài lớn nhất!
Tần Hâm Hâm cười ngả ngớn nói.
- Được, biết sai là được rồi!
Minh Hãn gật đầu nói.
- Vậy tại hạ từ biệt!
- Khoan đã, ta cho ngươi đi sao?
Minh Hãn cười hì hì, nói:
- Ngươi muốn đi cũng được, chui qua háng ta!
Lời này vừa nói ra, Tần Hâm Hâm lập tức sửng sốt.
Sỉ nhục bằng cách chui qua háng à?
- Thập Tam hoàng tử!
Vẻ mặt Tần Hâm Hâm thoáng biến đổi, nói:
- Tuy ta đắc tội ngài nhưng không đến mức đó chứ? Ta đã xin lỗi rồi!
- Ngươi gọi như vậy là xin lỗi sao?
Minh Hãn hừ một tiếng, chậm rãi bước tới và ngạo nghễ nói:
- Ngươi đắc tội ta, bản hoàng tử không giết cả nhà ngươi đã là đặc biệt khai ân rồi.
- Thế nào? Không chui à?
- Ta...
- Ngươi cái gì mà ngươi? Có chui không?
Minh Hãn bực bội nói:
- Người đâu, vả miệng cho ta!
Hai hộ vệ lập tức bước tới, giữ chặt lấy Tần Hâm Hâm.
Diệp Thịnh cười hì hì nói:
- Thập Tam gia, ta thích nhất chuyện này, để ta làm cho!
- Được!
Minh Hãn phất tay một cái, nói:
- Mười cái tát, tát mạnh vào!
- Được rồi!
Bốp...
Một cái tát giáng xuống, gương mặt Tần Hâm Hâm lập tức sưng vù.
Liên tiếp mười cái tát lần lượt đánh xuống, Tần Hâm Hâm từ đầu tới cuối không kêu câu nào.
Mãi sau, Tần Hâm Hâm mới lại nói:
- Thập Tam hoàng tử, ngài đánh cũng đánh rồi, dù sao cũng phải nguôi giận chứ?
- Nguôi giận à?
Minh Hãn hừ một tiếng, nói:
- Nguôi giận thì có nguôi giận, nhưng ngươi muốn đi vẫn phải chui qua háng của ta. Minh Hãn ta đã nói thì phải thực hiện.
- Thập Tam hoàng tử, ngươi không thể khinh người quá đáng như vậy chứ?
- Ta cứ khinh người quá đáng đấy, thì sao?
Minh Hãn quát:
- Thằng nhóc, ngươi không chui phải không? Tính tình cứng rắn nhỉ.
- Diệp Thịnh!
- Thập Tam gia!
Minh Hãn khinh miệt nói:
- Điều tra cho ta, xem hắn rốt cuộc đến từ đâu. Ta ngược lại muốn xem thử tên dế nhũi này từ đâu tới mà tự tin như vậy. Sau khi điều tra ra, trực tiếp ra tay cho ta!
Lời này vừa nói ra, gương mặt Tần Hâm Hâm chợt trắng bệch.
Mình vừa tới Đế đô, mới gia nhập Thiên Thần Học Viện đã đắc tội một vị hoàng tử.
Thậm chí còn vì chuyện này mà liên lụy đến cả Tần gia, hại Tần gia vừa phát triển phải cửa nát nhà tan.
Vậy không được!
Tần Hâm Hâm xiết chặt hai nắm tay. Hắn sợ chết, sợ vô cùng, chẳng qua hắn có thể chết, hắn có thể chịu sỉ nhục cũng không sao, nhưng không thể liên lụy tới Tần gia.
- Thập Tam gia!
Tần Hâm Hâm dột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Minh Hãn, trên gương mặt sưng vù cố nặn ra một nụ cười.
- Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân nhận sai với ngài, tiểu nhân chui!
Tần Hâm Hâm phát hiện mình thật sự không có khí phách.
Nếu Tần Trần ở đây, hắn chắc chắn sẽ không chui.
Nhưng mình chịu chút sỉ nhục cũng không sao, nếu bởi vì chuyện này mà khiến cho Tần gia đi về hướng diệt vong, khiến ba huynh trưởng Tần Sơn bị liên lụy, vậy mình chính là tội nhân của Tần gia.
Bất luận là vị Thập Tam hoàng tử này Diệp Thịnh của Diệp gia kia, mình đều không thể đắc tội nổi, Tần gia cũng không thể đắc tội nổi.
Tần Hâm Hâm cố nén nước mắt, bịch một tiếng, nằm trên mặt đất.
Lúc này Minh Hãn cười ha ha, hai chân đứng giạng ra, cười nói:
- Thằng nhóc, sớm như vậy không tốt sao?
- Ta nói thật cho ngươi biết, cả Bắc Minh Đế Quốc đều là thiên hạ của Minh gia ta. Mặc dù bản hoàng tử không làm được tới mức bắt ai chết người đó phải chết, nhưng muốn tiêu diệt một gia tộc nhỏ, vẫn còn dư sức!
Lời này vừa nói ra, cơ thể Tần Hâm Hâm run lên.
Hắn nhắm hai mắt lại, đầu gối di chuyển về phía trước.
Lại không phải là chui qua háng một lần sao? Chui!
Mình gây ra họa phải tự mình giải quyết!
Bộp...
Đúng vào lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ lên trên vai Tần Hâm Hâm.
- Ngươi đang làm gì thế?
Vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.