Thực lực Linh Đài cảnh cửu trọng xem như không tệ, nhưng nhìn thế nào cũng là dáng vẻ tiểu nhân.
- Tam đệ!
Đúng vào lúc này, một tiếng kêu vang lên.
Tần Sơn chạy tới, cười ha hả nói:
- Sao ngươi còn ở đây? Ta nói cho ngươi biết một tin tức tốt, Hâm Hâm tới rồi!
- Hâm Hâm?
Tần Trần nhếch môi khẽ cười.
- Sao người này lại tới đây?
Tần Sơn nói với vẻ thần bí:
- Nghe nói học viện thêm một chỉ tiêu cho Tần gia, thằng nhóc này là nhi tử của nhị thúc, chắc hẳn phụ thân cho hắn!
- Ngày hôm nay hắn vừa vào học viện, chúng ta cùng đi chứ?
- Được!
Tần Trần mỉm cười.
Lúc hắn mới tỉnh lại, thức tỉnh ký ức của chín đời chín kiếp, tên Hâm Hâm này còn mua quan tài cho hắn.
Hai người sóng vai rời đi.
Viên Cương và Phương Thế Thành đi theo phía sau không gần không xa.
Vừa rồi Tần Trần không từ chối bọn họ, bây giờ bọn họ không dám rời đi.
Còn nữa, trong cuộc thí luyện đệ tử nội viện ban đầu, bọn họ là số ít người đã nhìn thấy bộ mặt thật của Tần Trần.
Bọn họ nương nhờ Tần Trần, tương lai ở trong Thiên Thần Học Viện chắc chắn có thể có một phen thành tích.
Mấy người đi tới ngoại viện, thấy đám đệ tử ồn ào náo nhiệt đi tới đi lui bận rộn. Tần Trần đi theo Tần Sơn tới Sự Vật Các...
Vào giờ phút này, bên ngoài Sự Vật Các của Thiên Thần Học Viện.
Từng đệ tử có phần ngây ngô đang đứng ở đó với vẻ vô cùng căng thẳng.
Đối với các đệ tử trong mấy trăm quận thành Bắc Minh Đế Quốc, Thiên Thần Học Viện là học phủ thần thánh không thể xâm phạm, là địa phương huy hoàng có thể thay đổi đời người.
Bọn họ may mắn được vào trong Thiên Thần Học Viện, muốn không kích động cũng khó.
Mà giờ phút này, mấy trăm thiếu nam thiếu nữ đang đứng tập chung một chỗ bên trong Sự Vật Các.
Trong mấy trăm thiếu nam thiếu nữ có mấy bóng người đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Một thiếu niên trong đám đông với gương mặt trắng trẻo mịn màng, mặc trang phục hoa lệ, thần thái cao ngạo.
Hắn nhìn đám người xung quanh, trên mặt lộ vẻ xem thường.
- Sao đám dế nhũi này cũng được chọn vào đây vậy?
Người thiếu niên xì một tiếng, nói:
- Hoàng tử ta thật sự khinh thường làm bạn với bọn họ!
- Thập Tam gia nói phải!
Một thiếu niên mặc trang phục màu phục, tóc búi cao đứng bên cạnh hắn cười nịnh nọt nói:
- Đám người này chẳng qua là dế nhũi, sao có thể so sánh được với ngài!
- Diệp Thịnh, ta nghe nói Diệp Tử Khanh của Diệp gia các người bây giờ đã đạt đến Linh Đài cảnh.
Thiếu niên được gọi là Thập Tam gia kia giễu cợt nói:
- Ta nghe nói Diệp Tử Khanh có thiên phú hơn người, trông cũng xinh đẹp. Ta thấy, lúc nào đó ngươi giới thiệu cho bản hoàng tử làm quen?
- Chờ Diệp Thịnh bước vào trong Thiên Thần Học Viện, nhất định sẽ tiến cử cho Thập Tam gia!
Diệp Thịnh cung kính nói.
Thập Tam gia này chính là con trai thứ mười ba của Minh Ung Hoàng Đế hiện nay, bây giờ vừa tròn mười năm tuổi, thực lực đạt đến Thất Môn cảnh, thiên phú không tầm thường.
Diệp gia ở trong Bắc Minh Đế Quốc đúng là gia tộc lớn, nhưng đối mặt với hoàng thất vẫn phải khúm núm.
- Yên tĩnh!
Đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên.
Một trưởng lão bước ra, nhìn mấy trăm người, nói:
- Các ngươi đều là thiên tài trẻ tuổi của đế quốc được cẩn thận chọn lựa, lần này bước vào trong Thiên Thần Học Viện, đều phải làm từ đệ tử ngoại viện lên.
- Bây giờ, bắt đầu kiểm tra thông tin đẳng cấp, thực lực căn bản của các ngươi!
Trưởng lão nói xong lại chỉ vào một tấm bia đá trước mặt, nói:
- Các ngươi dựa theo trình tự lần lượt đánh ra lực mạnh nhất của mình vào tấm bia đá này.
- Mọi người yên tâm, đây chỉ là một lần kiểm tra ghi chép, sẽ không ảnh hưởng tới việc các ngươi bước vào Thiên Thần Học Viện.
Nghe được lời này, trong đám người vang lên từng tiếng bàn luận.
- Đo lực lượng sao?
Thập Tam hoàng tử cười nhạt nói:
- Ta thấy, chắc hẳn không có ai có thể so được với ta!
- Đó là chuyện tất nhiên rồi!
Diệp Thịnh chắp tay cười nói:
- Lấy căn bản của Thập Tam hoàng tử, ít nhất phải là lực vạn cân!
Nghe được lời này, Thập Tam hoàng tử có chút thoả mãn gật đầu.
Theo giọng nói của trưởng lão, từng bóng người bước tới phía trước, bắt đầu đo lực lượng.
Trong đám đông, một người thiếu niên trông kháu khỉnh bụ bẫm, dáng người to béo, đôi mắt nhỏ đảo quanh, nhìn khắp nơi.
Người này chính là Tần Hâm Hâm.
Lúc này, có thể nói là Tần Hâm Hâm vô cùng kích động.
Trước đây Tần Trần rời khỏi Lăng Vân Thành, không ngờ mới qua mấy tháng, hắn đã có cơ hội bước vào Thiên Thần Học Viện.
Lần trước, Tần Sơn hồi âm nói cơ thể đã tốt, ba huynh đệ đều tiến vào nội viện.
Bây giờ suy nghĩ tới không bao lâu nữa mình lại có thể nhìn thấy Tần Trần, Tần Hải và Tần Sơn, Tần Hâm Hâm càng kích động hưng phấn hơn.
Nhìn cả Thiên Thần Học Viện, khắp nơi đều thấy rất hiếm lạ.
Mà lúc này, phía trước kiểm tra truyền đến từng tiếng kêu kinh ngạc.
- Diệp Thịnh, một vạn ba nghìn cân!
Tiếng hô của trưởng lão vang lên, mọi người đều kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Bát môn Kinh Môn cảnh đã đạt được một vạn ba nghìn cân, đây đã là lực lượng rất kinh người rồi.
Trương lão khẽ cười nói, gật đầu nói:
- Không tệ, cảnh giới bát môn đã đạt được một vạn ba nghìn cân. Diệp Thịnh, Diệp Tử Khanh của Diệp gia ngươi có thiên phú hơn người, ngươi cũng phải cố gắng cố gắng đấy!
- Đa tạ trưởng lão đã khen ngợi!
Diệp Thịnh mỉm cười, lùi ra ngoài.
- Minh Hãn!
Đúng vào lúc này, trưởng lão lại hô một tiếng.
Lần này, đám người hoàn toàn nín thở.
Minh Hãn là Thập Tam hoàng tử trong hoàng thất Bắc Minh Đế Quốc, có người nói mười lăm tuổi đã đạt đến cửu môn Thiên Môn cảnh.
Nghe được tên của mình, Minh Hãn chắp hai tay sau lưng, đi ra phía trước.
Nhìn tấm bia đá, Minh Hãn nắm chặt bàn tay, trực tiếp đánh ra một quyền.
Ầm...
Trên bia đá kia lập tức có ánh sáng lóe lên.
Hai vạn lẻ năm trăm cân!
Trong chớp mắt này, đại điện trở nên yên tĩnh.
Lực lượng hơn hai vạn cân!
Tất cả mọi người cảm giác khó có thể tin nổi.
Cảnh giới cửu môn lại có lực lượng đạt tới hai vạn cân, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt đám người lập tức tập trung vào trên người Minh Hãn, không hổ danh là con cháu hoàng thất!
Lúc này Diệp Thịnh vội vàng đi tới, nịnh nọt nói:
- Thập Tam hoàng tử quả nhiên là nổi bật hơn người, trong mấy trăm đệ tử lần này, Thập Tam hoàng tử là chói mắt nhất.
- Đó là chuyện tất nhiên.
Lúc này, Minh Hãn lộ vẻ cao ngạo, nhìn đám đông.
- Xì...
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Hâm Hâm lại xì một tiếng.
Chẳng qua chỉ là hai vạn cân thôi, cửu môn Thiên Môn cảnh có lực lượng hai vạn cân đã rất lợi hại sao?
Tần Hâm Hâm bĩu môi.
- Tần Hâm Hâm!
Đúng vào lúc này, tiếng gọi vang lên, Tần Hâm Hâm đi ra phía trước.
- Bây giờ Thiên Thần Học Viện thành khu nuôi heo rồi sao?
Minh Hãn nhìn thấy Tần Hâm Hâm, không nhịn được phì cười nói.
- Người mập như vậy cũng có thể đi vào Thiên Thần Học Viện à? Ta thấy cả đời hắn cũng chỉ có số làm chân chạy vặt thôi!
- Thập Tam gia nói phải, ta thấy thằng nhóc này chắc chắn là đi cửa sau!
Diệp Thịnh cười nhạo nói.
- Nếu Thiên Thần Học Viện là khu nuôi heo, vậy chẳng phải các ngươi cũng là heo sao?
Lúc này, Tần Hâm Hâm nhếch miệng cười nói:
- Lúc mắng người khác, cũng phải nghĩ tới mình mới được.
Phì...
Tần Hâm Hâm vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên mấy tiếng cười.
Minh Hãn chậm rãi bước tới, dáng vẻ cao ngạo, quát:
- Thằng nhóc, ngươi biết ta là ai không?
- Vậy ngươi biết ta là ai không?
Tần Hâm Hâm xì một tiếng, nói:
- Mọi người bước vào Thiên Thần Học Viện đều là đệ tử Thiên Thần Học Viện, chẳng ai cao quý hơn ai.
- Ngươi tự tìm chết!
- Yên lặng!
Đúng vào lúc này, trưởng lão đột nhiên quát một tiếng.