Thần Đạo Đế Tôn

Chương 181: Lão què không tầm thường

Chương Trước Chương Tiếp

- Điều này cũng nói thể không chắc chắn được!

Tần Trần lại cười nói:

- Ngay cả công chúa đế quốc còn bị ta lừa tới tay, những người khác càng không tính là gì cả!

- Giọng điệu của ngươi thật sự không nhỏ đâu.

- Lão què, ngươi có dám đánh cược với ta một lần không?

Lúc này, Tần Trần nắm quân cờ trong tay, cười nhạt nói:

- Ta có thể hoàn toàn tháo bỏ thứ đang quấy nhiễu trong cơ thể ngươi, nhưng ngươi... từ nay về sau đi theo ta, làm lão nô của ta!

Lời này vừa nói ra, bàn tay của lão què khẽ run lên.

- Thôi thôi, lão què này ta không vợ không con chỉ sống một mình quen rồi, trong khu ba mươi sáu này cũng xem như yên ổn.

- Bình thường có hơi buồn chán, nhưng sau khi mấy thằng nhóc các ngươi tới, nơi đây cũng trở nên náo nhiệt hơn. Cả ngày nhìn các ngươi tu hành, ta cũng coi như có thêm chút lạc thú, vậy là đủ rồi.

Lão già vừa dứt lời, ánh mắt Tần Trần khóa chặt lão già.

Tần Trần đột nhiên mở miệng:

- Thù kia... không báo à?

Lời này vừa nói ra, cơ thể của lão già khẽ run lên, đầu ngón tay không kìm chế được lại run rẩy, trong lòng cũng dần chấn động.

- Sao ngươi biết?

Lão què nhìn Tần Trần, hai mắt chợt lóe sáng rồi biến mất.

- Ta nhìn ra được thôi!

Tần Trần thản nhiên nói:

- Linh lôi trong cơ thể Cửu Cực Lôi Sư ngưng tụ thành một lôi ấn, trực tiếp phong tỏa Sinh Môn giữa hai chân của ngươi, khiến cho ngươi không có cách nào thi triển ra được tu vi Linh Phách cảnh.

- Hơn nữa, mỗi khi đến đêm trăng tròn, ngươi sẽ cảm giác chân xuất hiện từng tiếng nổ vang, khiến cho mấy cửa khác trên cơ thể ngươi đều chịu ảnh hưởng.

- Nếu không giải trừ được lôi ấn này, cho dù dựa vào công năng mạnh mẽ của Kim Diễm Ngọc Tử khiến ngươi tạm thời đỡ đau đớn, nhưng dù sao cơ thể ngươi vẫn sẽ tiếp tục xảy ra vấn đề.

Sau từng câu nói của Tần Trần, vẻ mặt lão què càng lúc càng khó coi.

Lúc này, hắn ở trước mặt Tần Trần giống như mỹ nữ không mặc quần áo, mặc cho Tần Trần đánh giá.

- Sao ngươi biết được những điều này?

Giọng điệu lão què lạnh lùng nói:

- Cửu Cực Lôi Sư chính là linh thú ngũ giai, làm sao một thằng nhóc Linh Đài cảnh tam trọng như ngươi có thể biết được rõ ràng như vậy?

- Làm sao ta biết được à? Ta nhìn ra được thôi!

Tần Trần vẫn thản nhiên cười.

- Thằng nhóc, nếu ngươi biết chuyện không nên biết, sẽ rước lấy rắc rối cho mình đấy!

- Thôi thôi!

Tần Trần phất tay một cái nói:

- Nếu lão què ngươi không muốn báo thù thì quên đi, ta cũng không thích ép người khác.

- Nhưng nếu ngày nào đó ngươi suy nghĩ cẩn thận, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta sẽ giúp ngươi với điều kiện không thay đổi, chính là làm lão nô bên cạnh ta.

- Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, thời gian càng lâu, trọng lượng lão nô của ngươi cũng sẽ càng thấp hơn.

Tần Trần không nói gì nữa, tay cầm quân cờ.

Không bao lâu, mấy người Diệp Tử Khanh, Vân Sương Nhi đều xuất hiện. Bọn họ nhìn một già một trẻ cách nhau một con đường đang chơi cờ, cũng xem rất hứng thú.

Mặt trời lặn sau ngọn núi phía tây, hai người chào nhau.

Diệp Tử Khanh đi tới bên trong gian phòng của Tần Trần, cố gắng thu xếp lại phòng.

- Lão què kia... Ngươi hình như rất có hứng thú với hắn?

Nghe được câu hỏi của Diệp Tử Khanh, Tần Trần mỉm cười nói:

- Một võ giả Linh Phách cảnh cửu trọng, ta vẫn có chút hứng thú!

Linh Phách cảnh cửu trọng!

Lời này vừa nói ra, Diệp Tử Khanh thoáng ngây người.

Trong cả Đế đô, hình như chỉ có hai người là Minh Ung Hoàng Đế và Thiên Ám viện trưởng đạt đến Linh Phách cảnh cửu trọng.

Một lão què như thế xuất hiện từ bao giờ, còn là Linh Phách cảnh cửu trọng!

- Nhưng ta thấy hắn khí tức trên người tuyệt đối không có sóng linh khí dao động...

- Thực lực bị che đi thôi, trong cơ thể bị lực lượng lôi đình của Cửu Cực Lôi Sư ngưng tụ thành một ấn ký đánh ra một đòn trí mạng, sống sót được đã là kỳ tích rồi!

Tần Trần An Nhiên nói:

- Tuy nhiên ta thật sự cảm thấy hứng thú đối với hắn.

- Vậy hắn bằng lòng sao?

- Dù sao hắn cũng là Linh Phách cảnh cửu trọng, sao có thể để ý tới thân thể Linh Đài cảnh tam trọng này của ta?

Tần Trần mỉm cười, không nhiều lời.

Sau khi khu ba mươi sáu mở ra, trong Thiên Thần Học Viện cũng dần dần trở nên náo nhiệt.

Trong lòng nhiều đệ tử cũng cảm kích Tần Trần.

Trong Thiên Thần Học Viện, số lượng đoàn thể đệ tử rất nhiều, rất nhiều đệ tử trong đoàn thể ỷ thế hiếp người.

Mà lần này, khu ba mươi sáu mở ra, lại quy định không cho đệ tử trong đoàn thể bước vào trong đó tu hành.

Một vài học viên không nhịn được vỗ tay khen ngợi.

Nhưng kể từ đó, cũng chọc giận không ít đệ tử nội viện cùng với đệ tử Linh đồ và các Linh tử.

Tần Trần làm vậy, rõ ràng là cố ý nhằm vào bọn họ.

Trong Thiên Tử Đảng.

Bốn người Sở Phương, Tần Nhất Hàng, Chiến Thương, Sam Vũ ngồi lại với nhau.

Bốn người là Linh đồ, đều có thực lực Linh Đài cảnh bát trọng. Ở trong đệ tử Linh đồ, cảnh giới cửu trọng cũng thuộc dạng danh tiếng tương đối vang dội.

Lúc này Sở Phương không nhịn được bực bội nói:

- Tần Trần này càng lúc càng kiêu căng.

- Rõ ràng hắn đang chống lại những đoàn thể đệ tử chúng ta!

Ba người bên kia cũng gật đầu.

Tần Nhất Hàng thản nhiên nói:

- Xem ra, chúng ta nên làm chút chuyện rồi!

- Được!

Lúc này, Chiến Thương cũng gật đầu, nói:

- Nhưng chúng ta cần phải lên kế hoạch tỉ mỉ, không thể nóng vội, chúng ta cứ chờ thêm một thời gian đã!

- Ừ!

Bốn người đều khẽ gật đầu.

Bọn họ không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định phải đánh ra một đòn trí mạng đối với Tần Trần, làm cho hắn không có cách nào đánh trả.

Bên kia, Thiên Kiếm Hội tiếng tăm lừng lẫy trong Thiên Thần Học Viện cũng đang diễn ra một cuộc tranh luận.

Hội trưởng Thiên Kiếm Hội tên là Kiếm Tồn Nhất, cũng là một vị Linh tử có thân phận cao quý.

Lúc này, mấy bóng người bên dưới đang bàn luận sôi nổi.

- Đủ rồi!

Kiếm Tồn Nhất đột nhiên mở miệng.

- Tần Trần kia chẳng qua là Linh Đài cảnh, tại sao mấy người các ngươi khẩn trương như vậy?

- Không chỉ có Thiên Kiếm Hội chúng ta muốn đối phó với hắn, ta thấy Thiên Tử Đảng càng muốn đối phó với hắn hơn.

Kiếm Tồn Nhất vừa mở miệng, mấy người ở đây đều im lặng không lên tiếng nữa.

- Nhất ca.

Một thanh niên ngồi bên tay trái của Kiếm Tồn Nhất chắp tay nói:

- Ta thấy lần này Tần Trần kia đắc tội tất cả đoàn thể đệ tử như Thiên Tử Đảng, ta nghĩ các đệ tử của Vân Tiêu Đoàn, An Nhiên Uyển đều sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.

- Nếu vậy, chúng ta lại mặc kệ sự sống chết của hắn là được rồi!

- Chúng ta cứ làm theo lời Tề Triệt nói đi!

Kiếm Tồn Nhất phất tay nói:

- Bây giờ ta chính là Linh Luân cảnh đỉnh phong, sắp bước vào Linh Phách cảnh. Đến lúc đó, một khi ta thăng cấp lên Linh Phách cảnh, cho dù là Thiên tử, ta cũng không sợ.

- Chúc mừng hội trưởng!

- Chúc mừng hội trưởng!

Mấy đệ tử bên dưới đều chắp tay chúc mừng.

Cũng trong lúc đó, ở An Nhiên Uyển trong Vân Tiêu Đoàn tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Thần Học Viện cũng có rất nhiều đệ tử đang lần lượt bàn bạc.

Một ngày, Tần Trần đi dạo trong khu ba mươi sáu, hai bóng người lại xuất hiện ở trước mắt hắn.

- Tần công tử!

- Tần công tử!

Hai người nhìn thấy Tần Trần, chắp tay cung kính cười.

- Các ngươi...

- Tại hạ Phương Thế Thành!

- Ta là Viên Cương!

Hai người nhìn Tần Trần, vội vàng nói.

Phương Thế Thành... Viên Cương...

Tần Trần gật đầu, có chút ấn tượng.

- Sao vậy?

- Tần công tử!

Viên Cương cung kính nói:

- Chúng ta thấy ngài quản lý khu ba mươi sáu, chắc chắn có không ít việc, hai huynh đệ chúng ta chủ động xin đi giết giặc, nương nhờ ngài.

Nương nhờ?

Ánh mắt Tần Trần quan sát hai người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)