Lời này vừa nói ra, Thiên Ám lập tức ngây người.
Quả nhiên, Tần Trần không muốn chia xẻ nơi đây.
- Tần Trần!
Thiên Ám lại nghiêm túc nói:
- Linh khí ở đây dày đặc, chỉ có mấy người các ngươi ở lại đúng là có chút...
- Có chút lãng phí?
Tần Trần nhìn về phía Thiên Ám viện trưởng, nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Con người ta… lại thích lãng phí.
- Hơn nữa, những đệ tử kia đều kết bè kết cánh, ở trong Thiên Thần Học Viện không có chỗ nào không nghĩ tới lợi ích, đây căn bản là trái với ý nguyện của Thiên Thanh Thạch – tổ tiên của ngươi.
- Ngươi là viện trưởng lại không chịu quản giáo thật tốt, bây giờ thậm chí còn để một vài trưởng lão cũng dính vào trong đoàn thể của đệ tử.
- Dạ dạ dạ, ta nhất định sẽ quét sạch!
Thiên Ám lại nhìn về phía Tần Trần, cười nói:
- Chỉ là Tần Trần.. ngươi ngẫm lại xem.
- Thiên Thần Học Viện do Thiên Thanh Thạch - tổ tiên trước kia của ta dựa vào hai bàn tay của mình để sáng lập ra, khiến Thiên Thần Học Viện trở thành học viện hàng đầu trên Cửu U đại lục.
- Nhưng trải qua mấy vạn năm, theo từng đời viện trưởng lãnh đạo, bây giờ đã nghèo túng không chịu nổi.
- Bây giờ nó trở lại trên tay ta, ta muốn dốc sức xây dựng cho Thiên Thần Học Viện mạnh mẽ, nhưng...
- Tình cảnh của ta cũng giống với Minh Ung Hoàng Đế, thật sự rất khó làm được.
- Quan trọng nhất là phải nâng cao thực lực của đệ tử. Bắc Minh Đế Quốc có mấy chục vạn người, nhưng vẫn còn quá ít so với những đế quốc mạnh, Thượng Quốc, Cương Quốc, rất khó bồi dưỡng được thiên tài, nâng cao uy danh của Thiên Thần Học Viện.
- Nhưng địa linh mạch này xuất hiện lại hoàn toàn khác. Đây là cơ hội cho Thiên Thần Học Viện chúng ta thay đổi.
- Lại nói, ngươi cũng không hy vọng Thiên Thần Học Viện do một tay Thiên Thanh Thạch lão tổ sáng tạo đến bây giờ lại trở thành tình trạng này chứ?
Lời này vừa nói ra, Thiên Ám lẳng lặng nhìn Tần Trần, chờ đợi câu trả lời của Tần Trần.
Tần Trần trầm ngâm một lát mới nói.
- Được!
Tần Trần thản nhiên nói:
- Ngươi có thể cho đệ tử vào đây tu hành, nhưng phải dựa theo yêu cầu của ta.
- Thứ nhất, hễ là đệ tử ở chỗ này tu hành không thể đến từ bất kỳ đoàn thể đệ tử nào. Nếu để ta phát hiện, đừng trách ta vô tình.
- Thứ hai, nếu những đệ tử đó ở lại trong khu ba mươi sáu tu luyện, cảnh giới nâng cao chậm, ta vẫn đuổi ra ngoài.
- Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, nếu đến làm phiền ta, tất cả cút hết.
- Được được được!
Thiên Ám vội vàng gật đầu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Địa linh mạch trong khu ba mươi sáu có linh khí quá dồi dào.
Hơn nữa, đây vẫn chỉ là hiệu quả khuếch tán sau một tháng, qua thời gian dài, địa linh mạch này hoàn toàn có thể mạnh hơn Tụ Linh trận cấp bốn.
Quả nhiên giống như lời Minh Ung Hoàng Đế, nói đạo lý với Tần Trần là không được, hắn căn bản không nghe.
Nhất định phải đánh bài tình cảm.
Mặc dù không biết thiếu niên mười sáu tuổi trước mắt này rốt cuộc có quan hệ thế nào với lão tổ của mình và Minh Uyên Hoàng đế kia.
Nhưng Thiên Ám hiểu rõ, có thể nói Tần Trần đủ quan tâm tới hai người này.
Chỉ cần liên quan đến hai vị kia, tâm tình Tần Trần lại thay đổi rất rõ ràng.
- Chẳng qua ngươi phải nhớ kỹ.
Tần Trần chậm rãi rời đi, tiếng nói của hắn vọng lại:
- Tình cảm của lão tổ ngươi sử dụng lần nào sẽ ít đi lần đó.
Nghe được lời này, Thiên Ám cười cay đắng.
Thằng nhóc này… thật sự giống như... lão hồ ly vậy!
- Hứa Thông Thiên!
Lúc này Thiên Ám nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, đệ tử nội viện, đệ tử Linh đồ có thể vào trong khu ba mươi sáu tu hành, nhưng phải giao nộp đủ linh thạch.
- Thứ hai, bất kỳ đệ tử trong đoàn thể nào đều không được bước vào khu ba mươi sáu, bằng không, một khi điều tra rõ sẽ huỷ bỏ tu vi, đuổi ra khỏi Thiên Thần Học Viện.
- Chi tiết cụ thể, ngươi tìm người thu xếp cẩn thận, tuyệt đối không thể xuất hiện sai sót!
- Hơn nữa, ngươi nói cho tất cả đệ tử bước vào trong khu ba mươi sáu tu hành, không được lớn tiếng gây ồn ào, không được gây ra bất kỳ chấn động lớn nào, bằng không mãi mãi không được bước vào trong khu ba mươi sáu tu luyện.
Thiên Ám liên tiếp đưa ra mệnh lệnh. Hứa Thông Thiên lập tức gật đầu.
Thiên Ám vừa dứt lời, lại nhìn về phía Tần Trần đã rời đi trước đó.
- Ơ?
Hắn vừa liếc mắt, đã nhìn thấy Vân Sương Nhi đi theo bên cạnh Tần Trần, lập tức sửng sốt.
- Sao Vân Sương Nhi lại ở chỗ này?
Hứa Thông Thiên vội vàng nói:
- À, khởi bẩm viện trưởng, Vân Sương Nhi được Tần Trần thu làm tỳ nữ!
- Cái gì?
Lúc này, Thiên Ám lập tức lộ vẻ khiếp sợ.
Thu làm tỳ nữ?
Đùa kiểu gì vậy!
Thân phận của Vân Sương Nhi...
Thiên Ám thoáng biến sắc, xoay người rời đi rất vội vàng...
Cái này... có lẽ sẽ có rắc rối lớn rồi!
Cùng lúc đó, Tần Trần trở lại trong lầu các, tiếp tục tu hành.
Hai người Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi dựa theo hai môn thể quyết do Tần Trần truyền thụ, từng bước tu luyện.
Thời gian dần trôi qua.
Chuyện đó đã qua hơn một tháng, tất cả khu ba mươi sáu cũng dần dần trở nên náo nhiệt.
Từng khu ký túc xá được sửa lại thành phòng tu luyện, đệ tử bên trong học viện cũng lần lượt tiến vào đến khu ba mươi sáu tu luyện.
Bây giờ các đệ tử không quá sợ khu vực quỷ này, mà trong tâm lại hướng tới.
Hiệu quả của một địa linh mạch còn mạnh hơn Tụ Linh trận rất nhiều. Học viện cũng không thu quá nhiều linh thạch, tu hành ở trong khu ba mươi sáu còn lợi hơn trong Tụ Linh trận của học viện nhiều.
Cùng lúc đó, trong phạm vi một trăm mét xung quanh vị trí khu vực của đám người Tần Trần không có một người nào tu luyện.
Hứa Thông Thiên đề phòng những đệ tử kia lui tới làm phiền Tần Trần, trực tiếp biến khu vực của Tần Trần thành cấm địa.
Có một ngày, Tần Trần chậm rãi bước ra.
Hắn giơ tay vươn vai, nhìn xung quanh.
- Vẫn có chút nhân khí...
Tần Trần thở hắt ra một hơi, ngồi ở cửa tiểu viện.
- Ngươi biết đánh cờ không?
Lão què chống gậy cũng đang ngồi bên ngoài tiểu viện của mình ở phía đối diện, nhìn Tần Trần thản nhiên nói.
- Ta biết một chút!
Tần Trần đứng dậy, khẽ cười nói:
- Bây giờ không có chuyện gì, ta chơi với lão què ngươi vài ván!
- Được!
Lão què khẽ gật đầu và vung bàn tay lên, từng linh khí tràn ngập ra, giữa đường lập tức xuất hiện một bàn cờ.
- Tinh lực của ngươi tràn trề, vậy hãy nhường lão què ta đi, ta đặt cờ trước!
- Khó mà làm được. Lão què ngươi thâm tàng bất lộ, ta đi trước mới đúng.
Tần Trần mỉm cười, ngón tay điểm một cái. Linh khí ngưng tụ thành một quân cờ trắng, trực tiếp hạ xuống.
Lão què mỉm cười, không nhiều lời, trực tiếp lật bàn tay, quân cờ đen hạ xuống.
Một già một trẻ ở hai tòa lầu các đối diện nhau, chơi cờ trong không trung.
- Một tháng đã từ Linh Đài cảnh nhị trọng lên đến Linh Đài cảnh tam trọng, hình như cảnh giới của ngươi tăng lên cũng không nhanh.
Lão què nói câu được câu không.
- Trên con đường võ đạo, nếu chỉ chú ý tới tốc độ, vậy giữa các cảnh giới đâu còn phân chia mạnh yếu nữa?
- Lại nói, ta có thể giết chết vượt cấp!
Lão què nghe vậy lại mỉm cười.
- Kim Diễm Ngọc Tử, lão già còn chưa kịp cảm ơn ngươi đàng hoàng!
- Nếu ngươi thật muốn cám ơn ta, không bằng làm lão bộc cho ta?
Tần Trần híp mắt nhìn lão già trước mặt.
- Ta không có khả năng bị thằng nhóc ngươi tùy tiện thu phục giống như hai con nhóc kia.
Lão què cười ha hả nói:
- Mặc dù ta không biết tại sao thằng nhóc Thiên Ám cung kính với ngươi như thế, nhưng ta nghĩ thằng nhóc ngươi... tuyệt đối không đơn giản.
- Nhưng ngươi muốn ta đi theo ngươi à, trình độ vẫn còn hơi kém.