Thần Đạo Đế Tôn

Chương 179: Ngươi nghĩ thật hay

Chương Trước Chương Tiếp

Trần Nhiêm vừa dứt lời, hai nam tử trung niên bên cạnh hắn đã bước tới.

- Tất Oán, Diêm Thanh, đừng làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa!

Lúc này Hứa Thông Thiên vội vàng nói:

- Các ngươi mau rời khỏi đây đi, ta thật sự chỉ suy nghĩ cho các ngươi thôi.

- Hì hì, Hứa trưởng lão!

Tất Oán trưởng lão với tai to mặt lớn cười hì hì nói:

- Trước đây ngài cũng là trưởng lão Linh Các, suốt ngày vênh váo đắc ý.

- Bây giờ ngài làm trưởng lão quản lý khu ba mươi sáu, địa vị giảm xuống cả ngàn dặm rồi, ta khuyên ngài vẫn nên suy nghĩ cho kỹ, người không nên đắc tội... thì đừng đắc tội!

Người không nên đắc tội... thì đừng đắc tội?

Hứa Thông Thiên sửng sốt.

Hóa ra mình muốn tốt cho bọn họ, hai người này còn cảm thấy mình xen vào việc của người khác!

- Ta lười để ý tới các ngươi!

Hứa Thông Thiên rầu rĩ nói:

- Dù sao, nếu ngươi ra tay lại phải suy nghĩ tới hậu quả đấy!

- Hậu quả?

Tất Oán nhếch miệng cười nói:

- Chẳng lẽ viện trưởng còn có thể vì hai trưởng lão tọa thượng chúng ta đối phó với một đệ tử nội viện, mà đuổi chúng ta ra khỏi vị trí trưởng lão Linh Các sao?

- Các ngươi...

Hứa Thông Thiên hoàn toàn bị chọc tức.

Hai người này tưởng hắn bị cách chức đến khu ba mươi sáu, hiện tại đã nhanh chóng lộ ra mắt chó coi thường người.

- Nếu muốn ngăn cản ta, vậy thử xem sao!

Hứa Thông Thiên hừ một tiếng, trực tiếp đứng ở trước người Tần Trần.

- Các ngươi ngăn lại hắn, ta đi đối phó với thằng nhóc này.

Lúc này Trần Nhiêm hừ một tiếng, trực tiếp xông về phía Tần Trần.

Tần Trần nhìn bóng dáng lao vọt tới trước mặt, lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng vung lên.

- Tiêu rồi...

Lúc này, gương mặt Hứa Thông Thiên trắng bệch, hắn đã chứng kiến qua tư thế này của Tần Trần.

Bàn tay vung lên, ba vị trưởng lão tọa thượng bỏ mạng!

Đến bây giờ, hắn vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lúc đó.

- Hì hì, đúng là tiêu đời. Trần Nhiêm trưởng lão tự mình ra tay, chỉ một con rối Linh Luân cảnh đỉnh phong sẽ không ngăn cản được đâu.

Tất Oán cười nhạo nói.

Diêm Thanh cũng nhếch miệng cười nói:

- Hứa trưởng lão, ta thật sự không nghĩ ra, lại không phải là một đệ tử nội viện sao? Nếu ngươi muốn ôm bắp đùi, lại có rất nhiều Linh tử đáng để ngươi đi ôm bắp đùi hơn!

- Ngu ngốc!

Hứa Thông Thiên không nhịn được mắng:

- Các ngươi cứ chờ chết đi!

Nghe được câu mắng này, sắc mặt hai người tái mét.

Nhưng bọn họ đều không vội vàng ra tay, bọn họ chỉ cần ngăn cản Hứa Thông Thiên là được rồi.

Về phần Tần Trần, Trần Nhiêm trưởng lão tự mình ra tay đối phó, không có vấn đề gì.

Bọn họ chỉ cần đứng xem náo nhiệt là được.

- Kiếm...

Vút...

Lúc này Tần Trần vừa mở miệng, đột nhiên có một bóng người lao tới nhanh như tia chớp, xuất hiện ở trước mặt hắn.

Ngay sau đó, ba tiếng tát giòn giã vang lên. Vào lúc này, một bóng người vẽ thành một đường cong hoàn mỹ, bịch một tiếng, ngã cắm đầu xuống đất.

- Trần... Trần trưởng lão!

- Trần trưởng lão!

Hai người Tất Oán và Diêm Thanh sửng sốt.

Là ai to gan như vậy, dám trực tiếp tát bay một vị trưởng lão tọa thượng?

- Ai ăn tim hùm gan báo...

Tất Oán quay người nhìn về phía sau, lập tức há hốc miệng giống như hoàn toàn sốc, hai mắt trợn trừng, nói không ra lời.

- Viện trưởng đại nhân!

- Viện trưởng đại nhân?

Diêm Thanh trưởng lão nhìn về phía sau, càng run lên bần bật.

- Tham kiến viện trưởng!

- Tham kiến viện trưởng!

Lúc này, hai vị trưởng lão trực tiếp cúi người, căn bản không dám đi tới đỡ Trần Nhiêm vừa rơi xuống đất, không rõ sống hay chết kia.

Chẳng qua Thiên Ám viện trưởng vừa xuất hiện căn bản lười để ý tới hai người.

Thiên Ám xoay người nhìn về phía Tần Trần, cười cay đắng và khẽ nói:

- Bây giờ ngươi không cần mở ra Tứ Tượng Thánh Trụ chứ?

- Ngươi nói không cần là không cần sao?

Tần Trần liếc nhìn Thiên Ám, nói:

- Ngươi xem náo nhiệt lâu như vậy, chắc hài lòng rồi chứ?

- Ta chỉ hi vọng bọn họ biết tốt mà thu lại, ai biết bọn họ lại to gan như vậy.

- Vậy không phải nên răn dạy bọn họ cho đàng hoàng sao?

Tần Trần cười nói:

- Một Thiên Thần Học Viện tốt đẹp như vậy cũng lập bang kết phái sắp thành ổ thổ phỉ rồi!

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Thiên Ám cứng đờ.

Hắn lập tức xoay người, nhìn về phía Diêm Thanh và Tất Oán với ánh mắt lạnh lùng.

- Hai người các ngươi… đều biết… mệnh lệnh của ta chứ?

Thiên Ám nói với giọng điệu lạnh lùng.

- Biết... biết...

Hai người run rẩy, gật đầu.

- Nếu các ngươi đã biết, còn dám chống lại mệnh lệnh của ta?

Thiên Ám lạnh lùng nói:

- Lẽ nào ta là viện trưởng, mệnh lệnh đưa ra đã không còn quyền lực nữa sao?

- Viện trưởng tha tội!

- Viện trưởng tha tội!

Hai người lập tức quỳ xuống đất.

Lúc này, Hứa Thông Thiên mỉm cười.

Vừa nãy, hai người này lại vểnh mũi lên tận trời.

Hai tên ngu ngốc. Bây giờ Tần Trần là nhân vật đến viện trưởng cũng phải kiêng kỵ, bọn họ kiêu ngạo trước mặt Tần Trần, không phải tự tìm chết sao?

- Ta nhớ không nhầm, hai vị trưởng lão giữ chức vụ trong Linh Các? Ta thấy các ngươi cũng không cần làm nữa, đi thẳng đến ngoại viện làm đạo sư dạy học đi!

Lời này vừa nói ra, hai người Tất Oán và Diêm Thanh hoàn toàn bối rối.

Bọn họ là cảnh giới Linh Phách cảnh nhất trọng, chính là trưởng lão tọa thượng, đều ở nội viện, giữ chức vụ trong Linh Các của Thiên Thần Viện, đó là một công việc béo bở đấy.

Bây giờ, viện trưởng lại muốn điều bọn họ đến ngoại viện làm đạo sư dạy học sao?

Vậy đơn giản là trao quyền, đuổi ra xa vạn dặm, hơn nữa còn là nhân tài cực kỳ không được trọng dụng!

Nhưng lúc này, hai người căn bản không dám phản bác.

Có thể nói Thiên Ám viện trưởng và Minh Ung Hoàng Đế của Bắc Minh Đế Quốc là người mạnh nhất trong cả Bắc Minh Đế Quốc, ai dám trái ý?

- Lăn!

Thiên Ám quát khẽ một tiếng.

Lúc này, gương mặt hai người Tất Oán cùng Diêm Thanh trắng bệch, cổ họng chợt tanh, vội vàng khom người rời đi.

Trần Nhiêm nằm trên mặt đất chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy bóng người phía trước thì lập tức biến sắc.

- Viện trưởng!

- Trần Nhiêm trưởng lão, ngươi có biết tội của ngươi chưa?

Thiên Ám quát một tiếng.

- Viện trưởng, lão hủ chỉ là...

- Ngươi có biết tội của ngươi không?

Lúc này vẻ mặt Thiên Ám càng lạnh lùng hơn, nhìn Trần Nhiêm nói với lời lẽ đầy khí phách:

- Ta đang hỏi ngươi… có biết tội không?

- Lão hủ... Biết tội!

Lúc này, ánh mắt Trần Nhiêm chớp hiện, cúi đầu chắp tay nói.

Trong chớp mắt này, hắn có thể cảm giác được, nếu mình không nói ra những lời này, sợ rằng Thiên Ám sẽ xuống tay không chút lưu tình.

Loại dao động khủng khiếp này không sai được.

- Nếu ngươi đã biết tội, vậy tự mình đi lĩnh tội đi!

Thiên Ám viện trưởng thản nhiên nói:

- Từ nay về sau, nếu ngươi còn dám bước vào trong khu ba mươi sáu một bước, ngươi… tự giải quyết cho tốt!

Thiên Ám vừa dứt lời đã phất tay một cái.

Gương mặt Trần Nhiêm trắng bệch, được Trần Tiêu đỡ, chậm rãi rời đi.

- Ngươi thật ra còn rất đau lòng cho trưởng lão của mình đấy!

Tần Trần nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không nhiều lời, xoay người trở lại trong khu ba mươi sáu.

Thiên Ám cười cay đắng, vội vàng đuổi theo.

- Tần Trần!

Lúc Thiên Ám đuổi kịp Tần Trần, thành khẩn nói:

- Trong khu ba mươi sáu này có giấu một địa linh mạch, linh khí dày đặc. Nhìn xu thế bây giờ, sợ rằng không thua gì một Tụ Linh trận cấp ba.

- Ngươi xem có thể để cho đệ tử của học viện vào đây tu hành được không?

Thiên Ám vừa nói dứt lời, đôi mắt nhìn chăm chú vào Tần Trần đã thay đổi.

- Đến đây tu hành à?

Tần Trần liếc mắt nhìn Thiên Ám viện trưởng, chậm rãi nói:

- Ngươi nghĩ thật hay!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)