Lần này, đám người Tần Trần đều chuyển vào ở trong khu ba mươi sáu, bao gồm Tần Sơn, Tần Hải và Lục Huyền, Tuân Ngọc, Trương Tiểu Soái.
Diệp Tử Khanh và Vân Sương Nhi cộng thêm theo Mạc Nham, mấy người ở trong một dãy ký túc xá, cũng rất gần nhau.
Lúc này, tiếng hét của Trương Tiểu Soái lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
- Tiểu Soái, chuyện gì vậy? Sao ngươi lại la to vậy?
Lục Huyền không nhịn được nói:
- Chẳng lẽ… những đệ tử kia còn không phục?
- Không phải!
Trương Tiểu Soái thở hổn hển, nói:
- Lần này không phải đệ tử mà là trưởng lão!
- Trưởng lão?
Lục Huyền ra khỏi phòng, nhìn Trương Tiểu Soái.
Mấy bóng người cũng xông tới.
- Đó là Trần Nhiêm, Trần trưởng lão!
Trần Nhiêm?
Lúc này, vẻ mặt Tần Sơn biến đổi.
- Trần Nhiêm trưởng lão chính là trưởng lão tọa thượng rất có uy danh trong Thiên Thần Học Viện!
Tần Sơn nói:
- Trần Đông Phong là cháu của hắn!
- Xong rồi xong rồi, đây là tôn tử bị phế bỏ, gia gia tới báo thù!
Trương Tiểu Soái vội vàng nói:
- Giữa Trần Nhiêm trưởng lão này và Hứa Thông Thiên trưởng lão, ai mạnh hơn?
- Gần đây Hứa trưởng lão đột phá Linh Phách cảnh nhị trọng, thật ra cảnh giới tương đương với Trần Nhiêm trưởng lão.
- Ồ? Cảnh giới tương đương!
Trương Tiểu Soái lập tức nói:
- Vậy càng thảm hơn, Trần Nhiêm trưởng lão không có khả năng tới một mình.
Lời này vừa nói ra, mấy người đều lộ vẻ lo lắng.
Lúc trước Tần Trần phế bỏ Trần Đông Phong, Trần Nhiêm trưởng lão chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
Vậy... phải làm thế nào đây?
- Sao vậy?
Lúc này, Tần Trần đi ra ngoài viện, nhìn mấy người, nói:
- Lại không phải là một Trần Nhiêm sao? Ta thấy lần trước trấn áp đám đệ tử còn chưa đủ, lần này vừa khéo, thuận tiện trấn áp một vài trưởng lão luôn.
Tần Trần vừa dứt lời, đã bước nhanh rời đi.
Mấy người nhìn nhau, sau đó lập tức đuổi theo.
Bọn họ lại biết Tần Trần rất tàn nhẫn.
Nếu chẳng may kiếm tới một lần nữa, Trần Nhiêm trưởng lão cũng sẽ đi gặp quỷ.
Nhưng... dù sao ở đây cũng là Thiên Thần Học Viện.
Viện trưởng có thể tha thứ cho Tần Trần một lần, con có thể tha thứ cho Tần Trần lần thứ hai sao?
Tới khi đám người đi tới lối vào của khu ba mươi sáu, nhìn thấy một người đang đứng ở đó ngăn cản mấy người khác.
- Trần trưởng lão, Trần trưởng lão, ngươi nghe ta nói một lời đi!
Lúc này, đầu Hứa Thông Thiên đầy mồ hôi, ngăn cản mấy người ở lối ra, nói:
- Viện trưởng đã đưa khu ba mươi sáu này cho Tần Trần, bây giờ ngươi xông vào, vậy mặt mũi của viện trưởng để ở đâu?
- Mặt mũi của viện trưởng để ở đâu à?
Một lão già đứng trước mặt Hứa Thông Thiên có râu tóc muối tiêu, tóc mai hai bên và chòm râu để dài, dáng vẻ dường như thiết diện vô tư.
- Trần Đông Phong, tôn nhi của ta bị Tần Trần đánh cho tàn phế, bây giờ thậm chí rơi xuống Linh Đài cảnh. Ta không thể tìm Tần Trần hỏi rõ về chuyện này sao?
- Đương nhiên có thể!
Hứa Thông Thiên còn chưa kịp nói gì, phía sau đã đột nhiên vang lên một giọng nói.
Lúc này, Tần Trần nhàn nhã đi tới, nhìn Trần Nhiêm.
- Trần Nhiêm trưởng lão đúng không? Không biết ngươi muốn nói gì với ta? Ta đang chăm chú lắng nghe đây. Con người ta... thích nói đạo lý nhất.
- Ngươi chính là Tần Trần!
Nhìn thấy Tần Trần, Trần Nhiêm sa sầm mặt lại.
- Là ta!
Nhìn thấy Tần Trần đi ra, Hứa Thông Thiên lập tức đứng ở trước mặt Tần Trần.
Trần Nhiêm nhìn Hứa Thông Thiên với vẻ khinh bỉ.
Thân là trưởng lão tọa thượng, Hứa Thông Thiên lại có thể lo lắng mình ra tay đối phó với Tần Trần, bảo vệ Tần Trần như thế, đúng là mất mặt.
Lúc này, trong lòng Hứa Thông Thiên còn suy nghĩ nhiều vấn đề hơn.
Hắn không phải lo lắng cho Tần Trần, mà lo lắng Tần Trần đột nhiên ra tay, chỉ sợ Trần Nhiêm chết thế nào cũng cũng không biết.
- Nói!
Tần Trần nhìn Trần Nhiêm, nghiêm túc nói.
- Cháu ta là Trần Đông Phong, sao ngươi lại phế bỏ hắn?
- Trần Đông Phong à?
Tần Trần cười nhạt nói:
- Linh Đài cảnh cửu trọng thua trong tay Linh Đài cảnh nhất trọng như ta, đây là hắn tự tìm lấy!
- Hơn nữa hắn muốn giết ta, ta chẳng qua phế bỏ mệnh môn của hắn, hình như không có vấn đề gì chứ?
- Ngươi...
Trần Nhiêm nổi giận đùng đùng.
Hắn vốn muốn tìm Tần Trần lý luận, nhưng Tần Trần làm gì có dáng vẻ chịu nghe lý luận.
- Ta nói không sai chứ?
Lúc này, Tần Trần vẫn nói với giọng điệu đều đều:
- Linh Đài cảnh cửu trọng bị ta phế bỏ, chẳng lẽ còn rất đáng khen sao?
- Tần Trần, ngươi quá càn rỡ!
Trần Nhiêm không nén được cơn giận, quát:
- Cho dù Trần Đông Phong khiêu khích ngươi, ngươi đã có thực lực đánh bại hắn, không cần phải phế mệnh môn của hắn chứ?
- Xin lỗi, Trần trưởng lão.
Tần Trần lại cười nói:
- Ta không nắm chắc có thể thắng hắn, cũng chỉ có thể đầu cơ trục lợi, phế bỏ mệnh môn của hắn, bằng không ta sẽ chẳng còn tính mạng.
- Tần Trần, ngươi quá kiêu ngạo.
Lúc này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên. Một người đứng phía sau Trần Nhiêm bước ra.
Hắn vung bàn tay lên, trực kiếp đánh ra một chưởng kình về phía Tần Trần.
Đây chính là Trần Tiêu!
Trần Tiêu là Linh tử của Thiên Thần Học Viện, Tần Trần và hắn từng có duyên gặp mặt một lần. Hơn nữa người này cũng là người sáng lập ra Vân Tiêu Đoàn, danh tiếng rất lớn.
Nhìn thấy Trần Tiêu ra tay với Tần Trần, Hứa Thông Thiên tất nhiên không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
- Hứa Thông Thiên, ngươi vẫn nên đứng sang một bên xem đi!
Lúc này Trần Nhiêm đột nhiên ra tay, quát:
- Chuyện này không liên quan tới ngươi.
Trần Nhiêm bước tới, ngăn cản Hứa Thông Thiên.
Mà giờ phút này, xung quanh cơ thể Trần Tiêu có linh khí dồi dào lập tức phóng ra ngoài.
Linh Luân cảnh cửu trọng!
Sau Linh Hải chính là chế tạo linh đài, hình thành chín linh đài hoàn chỉnh. Sau đó nữa, lại là tạo kinh mạch trong cơ thể, hình thành Linh Luân.
Trong cả Bắc Minh Đế Quốc, Linh Luân cảnh tuyệt đối là hàng ngũ cao thủ.
- Bàn Linh!
Lúc này, Tần Trần đứng tại chỗ vẫn không hề động đậy.
Trước mặt hắn lại có một bóng người đã chậm rãi bước ra.
Đó chính là con rối Bàn Linh.
Lúc này, toàn thân con rối Bàn Linh mặc chiến giáp màu đen, áo bào đen, khiến người ta cảm nhận được khí tức huyết sát.
- Đánh nổ hắn cho ta!
Tần Trần chậm rãi nói.
Hắn vốn lười tính toán với đám người trước mặt này.
Nhưng hắn nghĩ đến sau này, linh khí trong khu ba mươi sáu này càng dày đặc hơn, đến lúc đó, chỉ sợ vẫn có người đến gây chuyện.
Nếu vậy, giải quyết đệ tử sẽ có trưởng lão tới, chẳng thà giải quyết luôn, lập uy tín, sau này đỡ phải rắc rối.
Ầm...
Con rối Bàn Linh bước tới một bước, dùng một quyền chống lại Trần Tiêu.
Tiếng bước chân bịch bịch bịch vang lên, Trần Tiêu không ngừng lùi về phía sau.
- Ngươi...
Lúc này, gương mặt Trần Tiêu trắng bệch.
Thực lực của hắn là Linh Luân cảnh cửu trọng, có thể nói là hiếm gặp kẻ địch trong Linh Luân cảnh, nhưng chỉ một con rối lại có thể bá đạo như vậy!
Hắn làm sao biết được con rối Bàn Linh này bá đạo thế nào.
Tuy nói bây giờ Bàn Linh là trình độ Linh Luân cảnh, nhưng nguyên liệu chế tạo và các trận pháp cấu tạo bên trong đều do Tần Trần năm đó cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn, nếu không cũng không thể còn tồn tại sau mấy vạn năm.
Một quyền này không đánh nổ Trần Tiêu, Tần Trần đã rất bất mãn rồi.
Nhưng không có cách nào, dù sao con rối Bàn Linh này đã lâu năm lại ít được tu sửa.
- Tiêu Nhi, không sao chứ?
Lúc này, Trần Nhiêm lui ra phía sau, nhìn Trần Tiêu.
- Không sao, nhưng con rối này... rất lợi hại.
Trần Nhiêm bực bội nói:
- Nghe nói ở quảng trường nội viện, bên cạnh hắn xuất hiện một con rối rất lợi hại, xem ra không giả.
- Nhưng... nó chỉ là một con rối, lại vọng tưởng ngăn cản được ta sao?
Trần Nhiêm hừ một tiếng, trực tiếp quát:
- Tất Oán trưởng lão, Diêm Thanh trưởng lão, làm phiền các ngươi ngăn cản Hứa trưởng lão lại giúp ta!