Thần Đạo Đế Tôn

Chương 175: Một lá thư nhà

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi nói chuyện này à!

Tần Trần thản nhiên nói:

- Lúc trước hắn ra tay với Tử Khanh, ta đã nhìn ra được mệnh môn của hắn, cho nên bất chấp tất cả, tấn công mệnh môn của hắn, khiến hắn phải phòng thủ. Chỉ cần hắn phòng thủ, sẽ xuất hiện sơ hở!

Tần Trần nói xong lời nói này lại không nói gì nữa.

Hết rồi?

Chỉ vậy thôi sao?

Mấy người hoàn toàn cạn lời.

Cho dù ngươi nhìn trúng mạng môn, nhưng hai bên cũng chênh lệch chín tầng!

Điều này thật sự khiến cho người ta không thể tin được.

Hành động này của Tần Trần đã hoàn toàn lật đổ nhận thức tu hành của bọn họ.

Lần này, sợ rằng sẽ không còn người nào nói Tần Trần chỉ biết dựa vào nữ nhân nữa.

Tuy Diệp Tử Khanh là Linh Đài cảnh tứ trọng, nhưng hiện tại xem ra không phải là đối thủ của Tần Trần!

Lúc trước Tần Trần không ra tay, thật sự chỉ là... lười ra tay thôi.

- Được rồi, mỗi người quay về tu hành đi!

Tần Trần khoát tay, một mình đi tới linh tuyền trong dãy núi của khu ba mươi sáu.

Một trận đánh này khiến hắn cảm giác được linh khí dao động càng mạnh hơn.

Sau khi nuốt vào Bế Hải Đan, tu hành lên tới Linh Đài cảnh nhất trọng đã khiến hắn tốn một tháng, quá chậm!

Nhưng một khi linh đài thứ nhất được chế tạo thành công, đây được xem là nền móng, vậy muốn nâng cao cảnh giới tiếp theo sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Cộng thêm mức độ linh khí trong khu ba mươi sáu bây giờ, đơn giản là hoàn mỹ!

Trong cả khu ba mươi sáu vốn chỉ có đám người Tần Sơn, Tần Hải ở, khu vực lớn như vậy nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Nhưng vào giờ phút này, Thiên Thần Học Viện lại không có cách nào yên tĩnh được.

Sau một tháng, Thiên Thần Học Viện lại trở nên náo nhiệt.

Còn bởi vì một cái tên - Tần Trần!

Lần này, đám người truyền miệng nhau khiến chuyện Tần Trần là Linh Đài cảnh nhất trọng đánh bại Linh Đài cảnh cửu trọng Trần Đông Phong được nhanh chóng khuếch tán ra.

So với những lời đồn đại sôi nổi trong Thiên Thần Học Viện, còn có một nơi cũng rất yên tĩnh.

- Tiểu thư, thư của lão gia...

Trong khoảng thời gian này, Vân Sương Nhi vẫn luôn ở trong Thiên Thần Học Viện.

Bản thân nàng có thân phận hiển hách, lai lịch không tầm thường, nhưng… nhưng bởi vì không thể tu luyện nên vẫn luôn buồn bực, đau khổ.

Nhìn lá thư trong tay, vẻ mặt của Vân Sương Nhi có chút khó coi.

- Tiểu thư, chúng ta rời khỏi gia tộc đã ba tháng, sắp tới...

- Ta biết!

Trên gương mặt xinh đẹp thuần khiết của Vân Sương Nhi hiện ra chút không cam lòng.

Vân Sương Nhi chậm rãi mở lá thư trong tay ra, vẻ mặt càng thêm khó coi.

Đôi tay ngọc nắm chặt lá thư, vào lúc này, cả người còn run rẩy.

- Tiểu thư...

- Không cần an ủi ta!

Lúc này, gương mặt tuyệt thế của Vân Sương Nhi lộ vẻ nặng nề và ảm đạm.

- Lẽ nào ta thật sự phải gả cho tên Dương Khải Nguyên kia sao?

Vẻ mặt Vân Sương Nhi khó coi nói.

- Dương Khải Nguyên này ngoại trừ tu vi lại chẳng có điểm nào tốt, không biết lão gia suy nghĩ thế nào. Dù nói thế nào đi nữa, ngài cũng là công chúa cao quý của một nước, sao có thể...

- Đủ rồi!

Vân Sương Nhi đột nhiên quát lớn, lão già thoáng ngẩn người.

- Xin lỗi!

Vân Sương Nhi chậm rãi nói:

- Ngươi không cần đi theo ta, ta muốn đi dạo trong học viện.

- Vâng!

Hắn vừa dứt lời, Vân Sương Nhi đã đứng dậy rời khỏi gian phòng.

Vân Sương Nhi đi dạo trên con đường trong Thiên Thần Học Viện, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, khiến bọn họ phải ngoái đầu nhìn lại. Xét về tư sắc, Vân Sương Nhi và Diệp Tử Khanh đều nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ có điều Diệp Tử Khanh khiến người ta có cảm giác lạnh lùng cao ngạo, Vân Sương Nhi lại giống tiên tử có vẻ đơn thuần như phù dung trong nước.

- Các ngươi nghe nói chưa? Trần Đông Phong bị phế bỏ rồi!

- Thật hay giả vậy?

- Ai dám bịa ra chuyện này chứ? Thằng nhóc kia là người của Vân Tiêu Đoàn, có người nói nhị đệ bị người ta phế bỏ, hơn nữa còn là mệnh môn của hắn.

- Ai to gan như vậy?

- Nghe nói chính là Tần Trần nhận được vị trí đứng đầu đợt thí luyện lần trước!

Tần Trần?

Vân Sương Nhi nghe được lời này thì thoáng ngây người.

Đột nhiên, trong đầu nàng hiện ra bóng dáng một thiếu niên.

Hắn cười nhạt, nói lời ngả ngớn.

- Hắn...

Nhớ lại những lời Tần Trần đã nói, Vân Sương Nhi chợt đứng lại.

Nhưng… nghĩ đến lá thư nhà, ánh mắt Vân Sương Nhi thoáng hiện ra chút kiên định.

...

Lúc này, Tần Trần đang ở trong linh tuyền, linh khí trên người đậm đặc gần như hóa thành thực chất.

Mà giờ phút này, chín Linh Hải của hắn mở ra, một linh đài đã cắm rễ chắc chắn.

Linh khí đang chen chúc ngưng tụ ở trong cơ thể Tần Trần.

Từng đợt sóng khí mạnh mẽ gột rửa cơ thể hắn.

Dần dần, ở Linh Hải xoay tròn ở vị trí cánh cửa thứ hai trong cơ thể hắn, một linh đài chậm rãi ngưng tụ và lột xác.

- Ngưng tụ!

Lúc này, Tần Trần khẽ quát một tiếng, hấp thu linh khí dồi dào, nghiền từng sợi linh khí tới cực hạn, chế tạo linh đài.

Theo thời gian biến hóa, linh đài dần dần cắm rễ, Tần Trần thở hắt ra một hơi.

- Đóng Linh Hải để chế tạo linh đài, linh đài được chế tạo ra rất ổn định. Bước đầu tiên đã làm xong, tiếp sau quả nhiên đơn giản hơn.

Tần Trần đứng dậy, trang phục vốn ướt cũng dần khô.

Đây không phải ướt vì nước mà do linh khí quá đậm đặc, ngưng tụ lại giống như chất lỏng bám vào quần áo.

- Công tử!

Lúc này, Diệp Tử Khanh lẳng lặng đứng chờ.

- Sao vậy?

- Vân Sương Nhi tới!

Đôi mắt Diệp Tử Khanh nhìn Tần Trần như muốn nhìn ra hoa trong mắt Tần Trần vậy.

Chỉ là nghe được lời này, Tần Trần cũng không có cảm xúc gì.

Diệp Tử Khanh thấy vậy, chẳng biết tại sao lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

- Xem ra, lạc đường đã biết quay về rồi!

Tần Trần mỉm cười, nói:

- Đi thôi!

- Vâng!

Nàng đi theo sau Tần Trần, có thể cảm giác được thực lực của Tần Trần lại tăng cao thêm một bước.

Diệp Tử Khanh hiểu rõ, không thể lấy cảnh giới để cân nhắc thực lực của Tần Trần.

Tần Trần hình như không điên cuồng theo đuổi nâng cao cảnh giới, muốn mỗi bước nâng cao đều thực hiện thật tỉ mỉ.

Tuy nàng nâng cao cảnh giới nhanh chóng, dựa vào Hoàng thể tu hành lại làm ít công to, nhưng xét về thực lực, thật sự không phải là đối thủ của Tần Trần.

Lực chiến đấu, giác ngộ cùng với tu hành của Tần Trần quá mạnh mẽ.

Bọn họ quay lại ngoài sân, quả nhiên thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đứng, có chút thấp thỏm chờ đợi.

Đó chính là Vân Sương Nhi!

Hôm nay Vân Sương Nhi mặc trường sam màu xanh nhạt ôm lấy dáng người uyển chuyển, lộ ra từng đường cong lả lướt, hoàn mỹ.

Giống như Diệp Tử Khanh, Vân Sương Nhi chẳng qua cũng chỉ mười bảy tuổi, hai người đang độ tuổi nụ hoa chờ nở.

Tần Trần cảm giác một kẻ tâm tính cổ hủ như mình có hai mỹ nhân có tinh thần phấn chấn như vậy làm bạn, vừa vặn có thể kéo lại sự lười nhác của mình.

Ừ, chính là như vậy, không có bệnh gì!

- Vân tiểu thư!

Nhìn thấy Vân Sương Nhi, Tần Trần mỉm cười.

- Tần công tử!

Vân Sương Nhi nhìn thấy Tần Trần đến, trong lòng do dự.

- Thế nào? Ngươi đã suy nghĩ xong chưa?

Tần Trần cười nhạt nói:

- Thật ra làm tỳ nữ bên cạnh ta cũng không tệ, đúng không, Tử Khanh?

Nghe được lời này, Diệp Tử Khanh nhìn Tần Trần với vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không nói gì thêm.

- Khụ khụ...

Tần Trần thấy vậy, ho khan một cái rồi nói:

- Ngươi nói đi, có chuyện gì?

- Ta bằng lòng làm một tỳ nữ bên cạnh ngươi!

Lúc này Vân Sương Nhi nói thẳng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)