Vào giờ phút này, điều khiến cho người ta chấn động là hướng Tần Trần đâm ra không phải trước ngực hay cổ của Trần Đông Phong, mà là... giữa hai chân.
Đây là đòn tấn công gì vậy?
Hắn không tấn công vào vị trí trí mạng của đối thủ, ngược lại trực tiếp nhắm ngay vào giữa hai chân của đối thủ!
Tần Trần này… quá tà môn!
Nhưng đúng vào lúc này, Trần Đông Phong vốn đang có khí thế hung hăng lại tái mặt, vội vàng thu lại trường thương với linh khí hùng hậu quấn quanh trực tiếp trở lại bên cạnh người, ngăn cản đòn tấn công của Tần Trần.
Cảnh tượng như vậy càng làm cho mọi người sốc hơn.
Không phải chứ?
Chỉ cần Trần Đông Phong không quan tâm tới đòn tấn công của Tần Trần, trực tiếp đâm về phía Tần Trần lại được rồi.
Cùng lắm thì liều mạng chịu thương để tiêu diệt Tần Trần, cũng có lời rồi.
- Lẽ nào...
Mà giờ phút này, hai người Viên Cương và Phương Thế Thành của Phương Viên Hội lại đột nhiên thoáng ngây người.
- Khuyết điểm chí mạng của Trần Đông Phong lại ở giữa hai chân!
Vào giờ phút này, hai người nhìn nhau.
Nhìn tư thế tấn công của Tần Trần và tư thế phòng thủ của Trần Đông Phong, không khó để nhìn ra người này căn bản không dám đánh cược với Tần Trần.
Một khi bị Tần Trần uy hiếp mạng môn, hắn căn bản không thể thi triển được nữa.
Đừng nói Trần Đông Phong, phóng tầm mắt ra bất cứ người nào ở đây, bị người ta tấn công vào mạng môn đều không có khả năng mạo hiểm đi giết chết đối thủ.
Mạng môn là chỗ tập trung nhược điểm của võ giả, một khi xảy ra vấn đề, đó chính là vấn đề cực lớn, quá nguy hiểm.
- Thực lực như vậy còn dám buông lời càn rỡ trước mặt ta!
Vào giờ phút này, nhìn thấy Trần Đông Phong rút thương về phòng thủ, trong cơ thể Tần Trần dần dần có một khí tức phát ra.
- Linh Đài cảnh nhất trọng!
- Đây... đây là Linh Đài cảnh nhất trọng sao? Linh Hải chỉ chế tạo được một linh đài, sao có thể có sóng linh khí dao động hùng hậu như vậy?
- Hơn nữa... linh khí dồi dào không thể tưởng tượng nổi, mức độ quả thực giống như... Linh Đài cảnh tam trọng!
Lúc này, khí tức của Tần Trần hoàn toàn khác hẳn, không còn vẻ nho nhã như gió, thản nhiên nhẹ nhàng như trước, mà có thêm một chút sát khí.
Cảm giác bị người coi thường thật sự không thoải mái.
Tuy nói Tần Trần lười tính toán, nhưng chọc cho hắn khó chịu, hắn cũng không ngại ra tay, giải quyết một vài con châu chấu chướng mắt.
- Tu Diệp Kiếm!
Trong phút chốc, kiếm của Tần Trần đâm ra với tốc độ cực nhanh mang theo sóng khí khiến cho người ta cảm giác được kiếm khí rất cuồng bạo.
Đây là kiếm thuật gì vậy?
Rõ ràng nó càng có sức uy hiếp mạnh hơn so với hạt giống kiếm ý mà Đỗ Trầm thi triển ra lúc trước.
Vù vù vù...
Trong chớp mắt này, Trần Đông Phong thình lình phát hiện ra, Tần Trần căn bản bất chấp tất cả, chỉ tấn công về phía mệnh môn của hắn.
Từng tầng sóng khí phát ra, cuốn theo gió mạnh, trên mặt đất xuất hiện từng vết nứt.
Vào lúc này, kiếm của Tần Trần giống như con rồng rời khỏi vực sâu, bay lượn trên trời cao.
- Chém!
Tần Trần quát khẽ một tiếng, vung bàn tay ra, kiếm khí sát phạt mãnh liệt.
Oong...
Một kiếm kia trực tiếp lướt về phía hạ bộ của Trần Đông Phong.
Trần Đông Phong không thể ngăn cản được!
Kiếm khí vừa rồi quá bá đạo, cho dù hắn là Linh Đài cảnh cửu trọng cũng khó có thể chống đỡ được.
Thanh thương trong tay mình còn mất đi mũi thương, không phát huy ra uy lực gì.
Một tiếng vù đột nhiên vang lên.
Trường kiếm trực tiếp đi qua giữa hai chân của Trần Đông Phong.
Một tia máu bắn lên.
Cả người Trần Đông Phong quỳ rạp trên mặt đất, mặt trắng bệt.
- A...
Trong phút chốc, một âm thanh khiến người ta cảm giác inh tai nhức óc đột nhiên vang lên.
Mặt Trần Đông Phong trắng bệch, vào lúc này dường như đã hoàn toàn phát điên rồi.
- Ta nói rồi, ngươi còn chưa đủ tư cách giáo huấn ta!
Tần Trần đứng tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng.
- Nương tay, xin hãy nương tay!
Đúng vào lúc này, một tiếng hô to đột nhiên vang lên.
Một bóng người hấp ta hấp tấp xuyên qua không trung lao đến.
Đó chính là Hứa Thông Thiên.
Sau khi hắn dẫn mấy người Tần Trần tới đây, lập tức rời khỏi khu ba mươi sáu để tới bẩm báo với viện trưởng.
Hắn không phải lo lắng cho sự an nguy của Tần Trần sẽ xảy ra vấn đề, mà lo lắng trong lúc Tần Trần tức giận sẽ giết chết tất cả những đệ tử gây sự này, tới lúc đó sẽ không thể ép được chuyện này xuống.
Hứa Thông Thiên thở hồng hộc, nhìn Tần Trần, vội vàng nói:
- Tần Trần, ngươi hãy nương tay, viện trưởng đã truyền lời tới rồi.
- Các ngươi đều nghe đây!
Hứa Thông Thiên nhìn rất đông đệ tử ở đó, quát:
- Tần Trần đã mua chỗ này từ trong tay của viện trưởng, bây giờ khu ba mươi sáu đều thuộc về Tần Trần. Các ngươi còn ở chỗ này gây sự, lại đừng trách Hứa Thông Thiên ta thiết diện vô tư!
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sốc.
Viện trưởng đã thật sự bán khu ba mươi sáu này cho Tần Trần à?
Sao có thể như vậy được?
Lúc này, vẻ mặt của đám người Thiên Tử Đảng rất khó coi.
- Linh Đài cảnh nhất trọng đánh bại Linh Đài cảnh cửu trọng, thằng nhóc này...
Lúc này, vẻ mặt Sở Phương lạnh lùng nói:
- Sao hắn có thể làm được vậy?
- Tạm thời khoan hãy nói chuyện này!
Tần Nhất Hàng cũng lạnh lùng nói:
- Khu ba mươi sáu này có linh khí dồi dào, chắc chắn là che giấu thứ gì đó. Bây giờ học viện cho Tần Trần, có lời hứa của viện trưởng, nơi đây thuộc về Tần Trần, chúng ta làm sao được chia một chén súp chứ?
Chiến Thương cũng quát:
- Đáng giận, thằng nhóc này, sao viện trưởng có thể đáp ứng hắn chứ?
- Ai biết được!
Sở Phương chỉ cảm thấy trong ngực như có hòn đá lớn đè nặng.
Trần Đông Phong lại là Linh Đài cảnh cửu trọng, thực lực còn cao hơn hắn một tầng.
Nhưng dù vậy, Trần Đông Phong vẫn bị Tần Trần thất bại, phá mạng môn, tu vi của người này sau này... khó khăn!
Tần Trần nhìn đám người, cười lạnh nói:
- Các ngươi còn không đi, ở chỗ này làm gì?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều khó coi.
Hứa Thông Thiên ở đây trấn thủ, cộng thêm thủ đoạn của Tần Trần đã chấn áp tất cả mọi người, nếu không phải thực lực Linh Luân cảnh, còn ai trong bọn họ dám lỗ mãng nữa!
- Rút lui!
Lúc này, Sở Phương vung tay lên, dẫn theo đám người Thiên Tử Đảng rời đi.
Đồng thời, các đệ tử khác cũng phẫn nộ rời đi.
Bọn họ không muốn biến thành dáng vẻ như Trần Đông Phong.
- Tần Trần, Tần Trần!
Lúc này, Hứa Thông Thiên đi thẳng tới bên cạnh Tần Trần, cười nói:
- Ngươi xem ngươi xem, viện trưởng đã đồng ý giao khu ba mươi sáu cho ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, ta cũng nhận làm quản lý cho ngươi, cho nên ngươi đừng tính toán với những đệ tử này nữa!
Hứa Thông Thiên cười lấy lòng nói.
Hắn thật sự sợ rồi!
Hắn sợ Tần Trần sẽ thật sự chém sạch đầu của những đệ tử này xuống.
Chọc giận tiểu tổ tông này, ngay cả viện trưởng của Thiên Thần Học Viện cũng không ngăn cản được hắn.
- Quay về!
Tần Trần phất tay một cái, không nhiều lời.
Hắn vốn định ở đây cố gắng tu hành, những đệ tử kia không tới gây chuyện là tốt nhất, nếu đến gây chuyện, hắn cũng không sợ, chỉ có điều không thích phiền phức...
Lúc này, Hứa Thông Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Về phần hai người Đỗ Trầm, Trần Đông Phong tự mình lao tới trước mũi thương, đây là tự tìm đường chết!
Tần Trần trở lại trong khu ba mươi sáu, nhìn mấy người.
Lúc này, mấy người bọn họ cũng nhìn Tần Trần.
- Lão đại, sao ngươi làm được vậy?
Vẻ mặt Trương Tiểu Soái đờ đẫn ngây người, rõ ràng còn chưa hết khiếp sợ.
- Cái gì mà sao làm được?
- Trần Đông Phong đấy!
Trương Tiểu Soái bất đắc dĩ nói:
- Sao ngươi làm được vậy? Linh Đài cảnh nhất trọng đánh bại Linh Đài cảnh cửu trọng à?
Lúc này, mấy người còn lại cũng gật đầu.
Tần Trần quá điên cuồng!