Vào giờ phút này, trong lòng Diệp Tử Khanh cũng tức giận.
Thân là tỳ nữ của Tần Trần, nếu chút chuyện nhỏ như vậy cũng không thể làm được, quả thật là làm mất mặt Tần Trần, mất mặt mình là Hoàng thể.
- Ngươi tưởng ngươi thật sự có thể thắng được ta sao?
Lúc này, gương mặt Diệp Tử Khanh càng lạnh lùng hơn.
Trong tay cầm Tử Văn Tiên, một khí thế lập tức tăng lên.
- Cửu Chuyển Linh Lung Thể, mở!
Trong nháy mắt, bên cạnh Diệp Tử Khanh ngưng tụ ra chín luồng khí xoáy.
Trong phút chốc, cơ thể Diệp Tử Khanh hóa thành một đường sáng lập lòe, lập tức lao ra.
Ầm...
Ngay sau đó, một tiếng ầm vang lên. Đỗ Trầm thậm chí còn không nhìn thấy rõ bóng dáng của Diệp Tử Khanh, chỉ cảm thấy gò má đau xót, máu mũi trực tiếp bắn ra.
Trong phút chốc, Diệp Tử Khanh ép tới, Tử Văn Tiên trong tay lập tức cuốn ra.
Vút...
Một vết roi in trên mặt Đỗ Trầm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Trần sửng sốt.
Xem ra, Diệp Tử Khanh tức giận rồi...
Con bé kia...
- Đủ rồi!
Vào lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Tiếng quát vừa dứt, một bóng người đã bước đến, khí tức toàn thân lập tức bạo phát.
Một khí tức mạnh mẽ khuếch tán ra.
- Là Trần Đông Phong!
Trong đám người vang lên từng tiếng kêu kinh ngạc.
Trần Đông Phong là thủ lĩnh Linh đồ của Vân Tiêu Đoàn, có uy danh hiển hách trong đám Linh đồ ở Thiên Thần Viện.
Người này lại đích thân ra mặt.
Trong chớp mắt này, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Đây chính là Linh Đài cảnh cửu trọng, lại bước ra một bước chính là cao thủ Linh Luân cảnh.
Trần Đông Phong mặc trang phục màu lam, tiếng quát vừa dứt, bóng dáng chớp hiện, lập tức xông về phía Diệp Tử Khanh với tốc độ rất nhanh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Tử Khanh lập tức vung cây roi trong tay.
- Vô tri!
Trần Đông Phong hừ lạnh một tiếng, đánh ra một quyền.
Ầm...
Không trung giữa hai người nổ ầm một tiếng. Diệp Tử Khanh lảo đảo, không ngừng lùi lại, còn phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt chợt trắng bệch.
Linh Đài cảnh tứ trọng đấu với Linh Đài cảnh cửu trọng, chênh lệch… quá lớn!
Hơn nữa, Diệp Tử Khanh vừa chiến đấu hai trận, lượng linh khí tiêu hao khá lớn, bây giờ không thể là đối thủ của Trần Đông Phong Linh Đài cảnh cửu trọng này.
Vào lúc này, mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Trần Đông Phong đỡ Đỗ Trầm dậy, nhìn đám người Tần Trần.
- Một đệ tử nội viện nhỏ bé dám ở chỗ này phát ra lời cuồng vọng tự đại.
Trần Đông Phong lạnh lùng nói:
- Thiên Thần Học Viện này có tới gần vạn Linh đồ, mấy trăm Linh tử, còn có hơn mười vạn đệ tử nội viện, ngươi tính là gì chứ?
Lời nói này vừa thốt ra, trong đám đông lập tức vang lên từng lời nói hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Lúc này, Tần Trần hết cách rồi chứ?
Bốn người Sở Phương, Tần Nhất Hàng, Chiến Thương, Sam Vũ của Thái Tử Đảng cũng nhìn Tần Trần với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Thủ lĩnh Vân Tiêu Đoàn tên là Trần Tiêu cũng là một vị Linh tử có danh tiếng khá lớn trong Thiên Thần Viện.
Trần Đông Phong và Trần Tiêu có quan hệ tương đối thân thiết.
Xem ra không cần Thái Tử Đảng bọn họ ra tay, hôm nay Tần Trần này đã chịu không nổi rồi.
Lúc này Tần Trần bước nhanh tới, nhìn Diệp Tử Khanh.
- Không sao chứ?
- Không có việc gì, chỉ là sơ suất thôi, ta còn có thể chiến đấu tiếp!
Lúc này Diệp Tử Khanh khẽ thở dốc nói.
- Không cần!
Tần Trần cười nhạt, nói:
- Ta thích giáo huấn nhất là những kẻ tự cho mình là đúng!
- Tuy ta lười tính toán, nhưng những kẻ này hoàn toàn không biết thế nào là kính già yêu trẻ!
Diệp Tử Khanh thoáng ngây người.
Tần Trần tính… tự mình ra tay sao?
Linh Đài cảnh nhất trọng đối mặt với Linh Đài cảnh cửu trọng, đùa kiểu gì vậy.
Mặc dù nàng biết Tần Trần có thực lực không tầm thường, nhưng Tần Trần chiến đấu vượt cấp, có thể chống lại Linh Đài cảnh tứ trọng đã là cực hạn trong sự tưởng tượng của nàng.
Hắn muốn đối phó với Linh Đài cảnh cửu trọng, căn bản không có khả năng này!
- Tần Trần đúng không?
Lúc này Trần Đông Phong nhìn thấy Tần Trần lại có thể ở đó, cúi đầu thản nhiên nói chuyện với Diệp Tử Khanh, căn bản không để ý tới hắn, khí thế trên người hắn lại dâng cao.
- Khu ba mươi sáu này vốn là nơi không có người ở, ngươi nói là địa bàn của ngươi, ai đồng ý?
- Nơi đây hoang phế hơn nghìn năm, bây giờ linh khí sống lại, mọi người chắc hẳn nên bước vào tu hành mới đúng, ngươi có tư cách gì mà ở đây ngăn cản?
- Tư cách à?
Tần Trần thấy buồn cười.
- Xét về tư cách, ngươi còn không xứng nói chuyện với ta đâu!
Phù...
Lời này vừa nói ra, cả đám người hoàn toàn bùng nổ.
Trần Đông Phong là ai?
Hắn là đệ tử Linh đồ thực lực Linh Đài cảnh cửu trọng có tiếng tăm lừng lẫy trong Thiên Thần Viện của học viện.
Tần Trần chẳng qua là Linh Hải cảnh cửu trọng.
Hai người chênh lệch một cảnh giới lớn, Tần Trần lại còn nói Trần Đông Phong không xứng nói chuyện với hắn?
Cuồng vọng!
- Được được được lắm!
Trần Đông Phong cười lạnh nói:
- Ta đã rất lâu không thấy người nào không biết trời cao đất rộng như vậy. Cho dù hôm nay Trần Đông Phong ta vi phạm quy định của học viện, cũng phải cho ngươi biết Thiên Thần Học Viện không phải là nơi một đệ tử Linh Hải cảnh cửu trọng như ngươi có thể làm càn
- Đến đây đi!
Tần Trần giơ bàn tay ra, ngoắc ngón tay lại nói:
- Đừng làm cho ta quá thất vọng!
Đệ tử xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều hoàn toàn nghẹn lời.
Tần Trần lấy đâu ra tự tin như vậy?
- Ngươi nhận lấy cái chết!
Trần Đông Phong đánh ra một chưởng, chưởng kình này ngưng tụ thành gió lốc cấp chín, vào lúc này lao thẳng về phía Tần Trần.
Trong phút chốc, trong tay hắn xuất hiện một cây trường thương.
Thanh trường thương dài gần một trượng, mang theo cảm giác vừa dày vừa nặng.
- Trần Đông Phong giỏi về sử dụng trường thương, có thể nói thương thuật đã xuất thần nhập hóa, phối hợp với tu vi Linh Đài cảnh cửu trọng. Tần Trần này... Đúng là không biết trời cao đất rộng.
Trong đám Thái Tử Đảng, Sở Phương cười lạnh nói.
- Nhưng ngươi đừng quên bên cạnh hắn còn có một con rối thực lực Linh Luân cảnh đỉnh phong.
Tần Nhất Hàng vừa nói ra lời này, mấy người đều thoáng biến sắc.
Bọn họ thật sự quên mất điều này!
Nếu Tần Trần gọi con rối này ra, chỉ sợ mười Đỗ Trầm cũng không đủ nhìn.
Nhưng lúc này, Tần Trần rõ ràng không có ý định này.
Hắn vung bàn tay lên, một khí tức dồi dào bay ra.
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
Đó chính là Ngọa Long Kiếm.
Tần Trần nắm Ngọa Long Kiếm trong tay, nhìn Trần Đông Phong từ phía đối diện xông tới.
- Ngọa Long Kiếm, Bàn Ngọa Long, kiếm rút ra khỏi vỏ, rồng phóng lên trên không trung!
Trong phút chốc, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, kiếm ra với tốc độ nhanh như tia chớp.
Keng...
Đột nhiên, trường kiếm trực tiếp rời khỏi bàn tay của Tần Trần lao về phía Trần Đông Phong, trực tiếp đập vào mũi thanh trường thương kia.
Một tiếng rắc đột nhiên vang lên, trong nháy mắt, mũi trường thương trong tay Trần Đông Phong đã bị gãy.
- Sao có thể như vậy được!
Trong lòng Trần Đông Phong thầm ớn lạnh. Ngân Long Thương của hắn chính là linh khí nhị phẩm cao cấp phối hợp với thực lực của hắn, làm sao có thể bị một kiếm của Tần Trần chặt đứt được.
- Rồng ra, phóng lên trên không trung!
Lúc này Tần Trần lại thì thào nói, trường kiếm trực tiếp vẽ ra một đường cong từ trên cao hạ xuống.
Trong phút chốc, trong thanh kiếm kia hình như che giấu một con Thần Long tuyệt thế đang giãy giụa, cắn xé, trực tiếp xông ra.
Gào...
Một tiếng gầm lớn vang vọng trong cả khu ba mươi sáu, trong chớp mắt này, tất cả mọi người thoáng ngây người.
Lúc này, Tần Trần đã phi thân ra, trực tiếp đâm ra một kiếm.