Lúc này Tần Trần chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước tới, thản nhiên nói:
- Hứa trưởng lão dẫn đường. Ta cũng nên cho bọn họ hiểu rõ, có ta ở đây, bọn họ đừng mong vào được.
- Hả?
Trong lòng Hứa Thông Thiên thầm nghĩ: Xong đời!
Nhưng mặc dù vậy, Hứa Thông Thiên vẫn dẫn đường.
Viện trưởng dặn hắn đi theo bên cạnh Tần Trần, Tần Trần cần gì thì lập tức đáp ứng, bất kỳ lúc nào cũng phải báo mọi hành động của Tần Trần cho viện trưởng biết.
Nhưng lúc này Tần Trần mở miệng, hắn nào dám không theo.
Hứa Thông Thiên dẫn theo Tần Trần đi về phía lối ra của khu ba mươi sáu, trong lòng có thể nói là vô cùng bất an.
Cuối cùng bọn họ đã đến lối ra. Mà giờ phút này, đã có mấy trăm người tập trung kín cả lối ra.
Phần lớn bọn họ là đệ tử nội viện, có số ít là đệ tử Linh đồ, còn có một vài người Tần Trần rõ ràng đã từng gặp.
- Là hắn!
Vào giờ phút này, mọi người nhìn thấy Tần Trần đều sửng sốt.
Liễu Phương Ngọc của Liễu môn đứng trong đám đông, vẻ mặt lúc này đã trắng bệch.
Đến bây giờ, hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng lúc đầu, Đỗ Ngọc Nhiễm với thực lực Linh Đài cảnh cửu trọng đã chết ở trước mặt hắn như vậy.
Thậm chí học viện còn cố gắng hết sức che giấu chuyện này, ngay cả viện trưởng tự mình đứng ra, Tần Trần vẫn không nể mặt.
Bây giờ, lại nhìn thấy Tần Trần, trong lòng hắn chỉ cảm thấy ớn lạnh.
- Ngươi cũng tới?
Tần Trần nhìn về phía Liễu Phương Ngọc, thản nhiên nói.
- A... ta... chỉ vừa vặn đi ngang qua...
Liễu Phương Ngọc gãi đầu, dẫn theo mấy người phía sau xoay người rời đi, không dám chậm trễ chút nào.
Lúc này, mọi người xung quanh đều bối rối.
Tình huống gì vậy?
Liễu Phương Ngọc và Tần Trần có quan hệ thế nào?
Liễu Phương Ngọc nhìn thấy Tần Trần giống như chuột thấy mèo vậy...
- Mọi người tập trung ở khu ba mươi sáu làm gì?
Lúc này Tần Trần mỉm cười nói:
- bây giờ, ở đây là thuộc về Tần Trần ta, các ngươi không có chuyện gì thì giải tán đi!
Tần Trần vừa nói ra lời này, đám đông đều quay sang nhìn nhau.
- Ngươi tính là gì chứ? Ai phê chuẩn cho khu ba mươi sáu này thuộc về ngươi?
Một đệ tử đứng trong đám đông không nhịn được quát to.
- Đúng là, linh khí ở đây dồi dào, học viện đã bỏ mặc hơn nghìn năm, ngươi nói của ngươi thì là của ngươi sao?
- Ta nghĩ người này thấy linh khí ở đây dồi dào, muốn ăn mảnh một mình?
Mọi người nhất thời xúc động phẫn nộ, giống như Tần Trần chiếm thứ vốn nên thuộc về bọn họ vậy.
- Hả?
Tần Trần nhìn thấy đám người lúc này hình như rất bất mãn, mỉm cười nói:
- Khu ba mươi sáu được gọi là khu quỷ, từ trước đến nay không người nào hỏi thăm, ta đặc biệt xin Hứa Thông Thiên trưởng lão tới ở lại chỗ này, bỏ ra số tiền lớn cho viện trưởng, mua lại nơi này!
- Ta đã vào ở đây một tháng trước, cho nên ở đây, lời ta nói mới tính.
Hắn vừa dứt lời, mấy người Diệp Tử Khanh đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn họ đúng là đã xin Hứa Thông Thiên trưởng lão cho vào ở khu ba mươi sáu, nhưng Tần Trần bỏ tiền cho viện trưởng mua khu ba mươi sáu à?
- Ngươi nói mua là mua sao?
Một đệ tử không phục nói.
- Đúng! Ngươi nói rất đúng!
Tần Trần nhìn về phía tên đệ tử kia, cười híp mắt nói:
- Ta nói mua là mua!
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời tức giận.
Tình tình người này thật lớn cũng thật cao giá, hắn chỉ là một đệ tử nội viện, thật sự tưởng mình là ông trời chắc?
Ở đây có rất nhiều đệ tử Linh đồ, hơn nữa còn là đệ tử Linh đồ đến từ các phe phái đệ tử khác nhau, tất cả đều là cao thủ Linh Đài cảnh.
- Giọng điệu thật lớn!
Lúc này, một bóng người trực tiếp bước ra, nhìn Tần Trần lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là Tần Trần?
Người này mặc trường sam màu trắng, khí tức kéo dài, bước chân vững vàng mạnh mẽ, trên lưng đeo một thanh trường kiếm có vẻ phiêu dật giống như kiếm tiên vậy.
- Là ta!
- Nghe nói lần trước ngươi ở bên ngoài Linh Các, cuồng vọng nói Thiên Kiếm Hội chúng ta ở trong mắt ngươi không bằng chó?
Nam tử lạnh lùng nói.
Mà người đứng bên cạnh nam tử này chính là Trử Tồn Kiếm.
Xem ra lần trước hai người Phương Thế Thành và Viên Cương dạy dỗ người này còn chưa đủ.
- Ta chưa từng nói qua câu này!
Lúc này Tần Trần thoải mái nói:
- Nhưng ở trong mắt ta, Thiên Kiếm Hội quả thật không bằng chó, đừng nói là Thiên Kiếm Hội, Thiên Tử Đảng và Liễu môn gì đó cũng vậy thôi!
- Cuồng vọng!
- Người này… tự tìm chết.
- Thằng nhóc này thật sự không biết sống chết.
Đám người lập tức sôi trào.
Ở trong Thiên Thần Học Viện, căn bản không có người nào dám cả gan nói ra những lời này mà còn có thể sống quá ba tháng.
Tần Trần… quá cuồng vọng.
- Tự tìm chết!
Lúc này, nam tử kia châm rãi bước tới, sát khí lẫm liệt.
- Lần này Triệu Vô Hà thật sự tức giận rồi. Hắn kiếm khách hạt giống có thể lĩnh ngộ kiếm ý, ở trong Thiên Kiếm Hội rất được Kiếm Tồn Nhất coi trọng.
- Rốt cuộc Tần Trần này có lai lịch gì, sao cuồng vọng thế?
- Lại không phải giành được vị trí đứng đầu trong cuộc thí luyện lần trước à? Không ngờ hắn lại dám càn rỡ như vậy... Chà chà, thật sự không biết trời cao đất rộng!
- Cũng khó trách. Hắn mới vừa gia nhập Thiên Thần Học Viện, làm sao biết được trong Thiên Thần Học Viện có phe phái tranh đoạt, thế lực do đệ tử tập trung lại mạnh mẽ thế nào!
Lúc này, Tần Trần lại bỏ mặc ngoài tai những lời nói của bọn họ, chỉ nhìn nam tử trước mặt.
- Triệu Vô Hà...
Hắn phất tay một cái, nhìn về phía Diệp Tử Khanh.
- Tử Khanh!
- Có mặt!
- Phế bỏ một tay là được rồi, dù sao cũng ở trong Thiên Thần Học Viện, giết người không tốt.
- Vâng!
Diệp Tử Khanh vừa dứt lời, đã bước về phía trước.
Vào giờ phút này, đám người hoàn toàn bối rối.
Diệp Tử Khanh lên?
Đùa kiểu gì vậy? Một tháng trước, Diệp Tử Khanh mới chỉ là Linh Hải cảnh bát trọng thôi, ở trong đệ tử nội viện, nàng cộng thêm bản chất Hoàng thể đúng là không người nào có thể tranh phong.
Nhưng Triệu Vô Hà chính là Linh Đài cảnh tam trọng.
Ở trong đệ tử Linh đồ, hắn cũng có uy danh hiển hách, không có khả năng nói đùa đâu.
Một tháng, cho dù Diệp Tử Khanh có Hoàng thể lợi hại hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ tăng lên tới cảnh giới Linh Đài cảnh mà thôi.
Làm sao nàng có thể chống lại Triệu Vô Hà?
- Diệp Tử Khanh, ngươi là tiểu thư Diệp gia cao quý, ta không muốn bắt nạt ngươi!
Triệu Vô Hà lạnh lùng nói:
- Nhưng nếu ngươi cứ nghe theo lời nói của tên ngu xuẩn này, Triệu Vô Hà ta sẽ không khách sáo!
- Ồ? Còn mắng ta à?
Lúc này Tần Trần phất tay một cái, nói:
- Phế bỏ cả hai cánh tay.
- Vâng!
Lúc này tay Diệp Tử Khanh cầm Tử Văn Tiên, một ánh sáng màu tím chậm rãi khuếch tán ra.
Triệu Vô Hà nhìn thấy cảnh tượng này, vô cùng phẫn nộ.
Diệp Tử Khanh chính là nghiêng nước nghiêng thành tư sắc, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại luôn nghe theo lời Tần Trần nói, thật sự khiến cho người ta phát điên.
- Nếu đã vậy, Diệp tiểu thư, ta không khách sáo nữa!
Lúc này vẻ mặt Triệu Vô Hà lạnh lùng, trực tiếp rút trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ.
Một đường kiếm quang rực rỡ bay lên.
Diệp Tử Khanh thấy vậy, trên mặt ngoài vẻ lạnh lẽo lại không còn gì khác.
Lúc này, Tử Văn Tiên lóe sáng, lập tức vang lên một tiếng vút.
Ầm...
Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên.
Vào lúc này, mặt đất phát ra hào quang, ầm ầm nổ tung, một tia khí tức truyền ra làm người ta sợ hãi.
- Linh Đài cảnh tứ trọng!
Trong phút chốc, đám người ồ lên.