Thần Đạo Đế Tôn

Chương 168: Vậy cũng không thể ăn không

Chương Trước Chương Tiếp

- Nhưng… ta không bắt Hứa trưởng lão phải giúp không công!

Tần Trần cười nói:

- Đây là một hạt sen Thanh Ngọc Liên cùng với một miếng Tử Tinh Nguyên Thạch. Ta nghĩ hai món đồ này cũng có giá trị xa xỉ đối với Linh Phách cảnh.

- Hơn nữa, sau này Hứa trưởng lão ở trong khu ba mươi sáu, nể tình Hứa trưởng lão chịu mệt nhọc như vậy, ta sẽ không thu linh thạch của Hứa trưởng lão.

Thu linh thạch?

Cái quỷ gì vậy?

Hứa Thông Thiên hoàn toàn mơ hồ.

Nhưng… hạt sen và Tử Tinh Nguyên Thạch trước mắt này thật sự có giá trị xa xỉ.

Cho dù là Linh Phách cảnh cũng xem hai món đồ này như trân bảo.

Hứa Thông Thiên cười híp mắt nói:

- Tần công tử, lần sau còn có chuyện tốt như vậy thì cứ gọi ta, ta không sợ chảy máu rơi nước mắt!

Hứa Thông Thiên vừa dứt lời đã xoay người rời đi.

Tần Trần lại mỉm cười, không nhiều lời.

Có lẽ bây giờ Hứa Thông Thiên không cam tâm tình nguyện ở lại trong khu ba mươi sáu này, nhưng qua một thời gian nữa, chỉ sợ có đuổi hắn đi, hắn cũng sẽ không đi.

Một khi địa linh mạch ở đây khuếch tán ra, cả khu ba mươi sáu sẽ hoàn toàn được linh khí bao trùm, đến lúc đó nơi này lại có thể tương đương với một Tụ Linh trận cấp bốn, thậm chí còn hơn.

Mình không thu linh thạch của hắn, để cho hắn ở chỗ này miễn phí, người này cũng nên lén vui mừng rồi!

- Phù...

Lúc này, Tần Trần lại thở hắt ra một hơi.

Chuyện nên làm, hắn đều đã làm rồi, tiếp theo chính là bế quan tu hành.

Hắn đã đạt đến Linh Hải cảnh cửu trọng, thời gian tiếp theo chính là cố gắng hết sức đột phá đến Linh Đài cảnh.

Sau khi tu hành chín đời chín kiếp, khiến cho Tần Trần hiểu rõ mình không thể nóng vội trong bước này được.

Có thể nói chín đại Linh Hải là căn cơ vận chuyển nối liền linh khí trong cơ thể võ giả.

Mà tạo ra linh đài bên trong Linh Hải chính là đóng một tảng đá lớn lên trên căn cơ, đè ép căn cơ, khiến cho căn cơ càng thêm vững vàng.

Nhưng một khi không làm được bước này tới mức tốt nhất, vậy sẽ càng thêm hỏng bét.

- Tần Trần ca ca!

Trong lúc Tần Trần chuẩn bị quay người về phòng, chợt có một giọng nói đột nhiên vang lên.

- Tiểu Phỉ!

- Ò...

Giọng con trâu xanh cũng vang lên.

- Hai ngươi cuối cùng đã tới rồi!

Tần Trần mỉm cười nhìn hai người nói.

- Tần đại sư!

Lúc này toàn thân Thánh Tâm Duệ mặc đan bào, nhìn thấy Tần Trần lại cúi người thi lễ.

- Ừ, gần đây thế nào?

- Tuy đan thuật có tiến bộ, nhưng không có Tần đại sư ở bên cạnh chỉ đạo, nâng cao rất khó khăn.

Nghe được lời này, Tần Trần thản nhiên nói:

- Đợi lát nữa lại nói chuyện, ta sẽ giúp ngươi giải đáp một vài vấn đề.

- Vâng!

Nghe được lời này, chợt có tia sáng lóe lên trong mắt Thánh Tâm Duệ rồi biến mất.

Mỗi ngày mỗi đêm hắn đều mong đợi được Tần Trần chỉ điểm.

- Tiểu Phỉ, gần đây có cố gắng tu luyện theo linh quyết mà Tần Trần ca ca đã đưa cho ngươi không?

- Có có!

Lăng Tiểu Phỉ vung vẩy bàn tay, đắc ý nói:

- Bây giờ Tiểu Phỉ đã là Linh Đài cảnh nhị trọng!

- Lợi hại lợi hại, còn lợi hại hơn cả ta rồi!

- Ta có thể bảo vệ Tần Trần ca ca nữa!

Lăng Tiểu Phỉ cười hì hì nói.

Ò...

Lúc này, đầu trâu của Tiểu Thanh thò vào.

- Lăn con bê!

Tần Trần không nhịn được nhíu mày.

- Ò...

Tiểu Thanh không nhịn được, nước mắt lã chã.

- Chỉ giỏi làm trò!

Tần Trần cười mắng:

- Ta thấy ngươi vẫn không cố gắng tu hành đâu!

- Mỗi ngày Tiểu Thanh đều ngủ ngon, tỉnh dậy là ăn, ăn xong lại ngủ, cũng sắp biến thành một con heo rồi!

Tiểu Phỉ nhếch miệng cười nói:

- Hơn nữa, mỗi ngày hắn lại bảo Thánh ca ca cho hắn ăn đan dược, đan dược gì cũng ăn.

Lời này vừa nói ra, Tiểu Thanh vội nhấc chân chạy đến phía sau Thánh Tâm Duệ.

- Nghé con mới sinh, chạy gì chứ?

Tần Trần mắng:

- Ăn đan dược quả thật có thể nâng cao, nhưng ngươi cũng không thể bớt tự mình tu hành!

- Ò...

Tiểu Thanh nhìn Tần Trần với dáng vẻ ta cứ không làm đấy.

- Không sao, chỉ là một ít linh đan nhất phẩm thôi, Thánh Đan Các ta vẫn trả được.

- Dù vậy cũng không thể ăn không!

Tần Trần nhìn Thánh Tâm Duệ, cười nói:

- Ta có thể trả lời ngươi thêm ba vấn đề, nghi ngờ của phụ thân ngươi cũng được!

- Vâng!

Lời này vừa nói ra, Thánh Tâm Duệ đã vui mừng ra mặt.

Nếu thật sự có thể lấy đan dược đổi được giải đáp của Tần Trần, chỉ sợ phụ thân hận không thể cho Tiểu Thanh ăn tới chết no.

- Ngươi qua đây!

Lúc này Tần Trần chỉ vào Tiểu Thanh, nói:

- Nhìn thấy dãy núi bên kia không? Ngươi vào trong sơn động ở sườn núi, mỗi ngày ngâm mười hai canh giờ!

Mười hai canh giờ?

Lăng Tiểu Phỉ nhếch miệng cười nói:

- Tiểu Thanh, ngươi vào trong đó ngâm cả ngày, từ trâu xanh ngâm thành trâu nước lớn, ha ha...

- Đừng cười nữa, ngươi cũng vậy!

Tần Trần khẽ xoa đầu Tiểu Phỉ, nói:

- Hai ngươi cùng ngâm. Đó chính là một tòa địa linh mạch đấy, đi nhanh đi!

- Biết rồi!

Hai người nhảy nhót đi tới.

Địa linh mạch...

Lúc này, Thánh Tâm Duệ đứng bên cạnh đã trợn mắt há hốc mồm.

Trong cả Bắc Minh Đế Quốc có ai không biết về địa linh mạch?

Nhưng… lại có mấy người từng thật sự nhìn thấy địa linh mạch?

Lẽ nào… trong dãy núi này còn che giấu một địa linh mạch? Sao có thể như vậy được? Lẽ nào ban quản lý của Thiên Thần Học Viện còn không phát hiện ra?

- Tần đại sư...

- Ngươi cứ gọi ta Tần Trần là được rồi!

- Tần huynh!

Thánh Tâm Duệ nghiêm túc nói:

- Tần huynh, có một tòa địa linh mạch thật sao? Vậy ta có thể... ngâm mình trong nước suối đó được không?

Lời này vừa nói ra, Tần Trần cười nói:

- Có thể!

- Điều kiện trước tiên là ngươi không sợ bị chết no!

Tần Trần ung dung nói:

- Linh tuyền trong đó có linh khí cực dồi dào, nó sẽ theo linh tuyền trực tiếp tiến vào trong cơ thể. Linh khí cuồn cuộn như vậy, bọn họ có thể chịu được. Nhưng nếu ngươi vào trong đó ngâm, sợ rằng sẽ trực tiếp căng nổ!

Nghe được lời này, cơ thể Thánh Tâm Duệ chợt run rảy.

Tần Trần nói vậy không sai, bằng không hắn chắc hẳn đã ở trong đó tu luyện.

- Địa linh mạch này chỉ vừa xuất hiện, chưa khuếch tán ra, qua một thời gian nữa, ngươi có thể qua tu hành.

- Vậy có được không?

Thánh Tâm Duệ cười hì hì nói:

- Dù sao... ta không phải là đệ tử Thiên Thần Học Viện.

- Không có việc gì, bây giờ khu ba mươi sáu này do ta quyết định, Thiên Thần Học Viện vốn đã vứt bỏ nơi này, bọn họ không cần, ta cần!

Tần Trần phất tay một cái, không nhiều lời.

Tiếp theo, Thánh Tâm Duệ đưa ra từng vấn đề, Tần Trần cũng lần lượt giải đáp.

Tuy nói thiên phú của Thánh Tâm Duệ về đan thuật không tệ, nhưng ở trong mắt Tần Trần cũng chỉ bình thường.

Nhưng cố gắng bồi dưỡng, chưa chắc đã không có thành tựu lớn.

Còn nữa, Thánh Tâm Duệ coi như là người rất có mắt nhìn.

Trên thực tế, Tần Trần đối xử với Thánh Tâm Duệ vượt quá mức độ dành cho đan đồng từ lâu.

Đợi đến khi Thánh Tâm Duệ rời đi, Tần Trần mới chính thức thả lỏng.

Cuối cùng hắn đã có thể bắt đầu thật sự tu hành.

Lúc này Tần Trần ngồi ngay ngắn ở trong phòng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Đột phá Linh Đài cảnh cũng không phải là chuyện nhỏ, Tần Trần sẽ không để xảy ra sơ suất, cho dù nắm giữ ký ức của chín đời chín kiếp, hắn cũng hiểu rõ con đường tu hành kiêng kỵ nhất là sơ suất.

Đóng vững đánh chắc mới là con đường đúng đắn.

Hơn nữa ở trong Bắc Minh Đế Quốc, Tứ Linh cảnh đã là cảnh giới mạnh nhất, nhưng phóng tầm mắt ra cả Cửu U đại lục vẫn không tính là gì cả, càng không cần phải nói tới trong thiên địa rộng lớn này.

Tần Trần thở hắt ra một hơi, nhìn Bế Hải Đan trong tay!

Nói cho cùng, Bế Hải Đan thật ra còn là một loại đan độc.

Tác dụng chủ yếu của linh đan này là đóng lại Linh Hải của võ giả.

Hơn nữa còn là đóng lại vĩnh viễn, trừ khi có linh đan càng mạnh hơn mới có thể mở ra.

Nhưng nó lại là thứ Tần Trần cần nhất vào lúc này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)