Thần Đạo Đế Tôn

Chương 167: Kiếm gãy tái sinh

Chương Trước Chương Tiếp

Tuy nói bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều hành động ngoài ý muốn của Tần Trần, cảm giác không có gì ngạc nhiên nữa, nhưng ít nhiều vẫn thấy tò mò.

- Kim Diễm Ngọc Tử giúp nâng cao tốc độ tu vi và năng lực lĩnh ngộ lên hơn mười lần trong một tháng, bàn thân các ngươi tự xem mà làm!

Tần Trần lại nói:

- Nếu trong một tháng, cảnh giới mỗi người nâng cao ít hơn ba tầng, vậy cứ chờ ăn gậy của ta đi!

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, Tần Trần đã xoay người ngồi xuống. Mấy người Lục Huyền lại hoàn toàn bối rối, cả đám há hốc mồm, ngẩng đầu, ngây ra tại chỗ.

Một tháng nâng cao ba tầng!

Đây không phải là điểm chính, điểm chính là tốc độ nâng cao tu vi và nâng cao năng lực lĩnh ngộ gấp mười lần.

Tốc độ tu vi thì bọn họ có thể hiểu được, nhưng nâng cao năng lực lĩnh ngộ gấp mười lần, đây là khái niệm gì?

Năng lực lĩnh ngộ là tư chất căn bản của một người, nâng cao gấp mười lần, thần đan thần dược cũng không dám nói có thể làm được điểm này đâu!

Lúc này, Hứa Thông Thiên vừa vặn đi tới.

Hứa Thông Thiên nhìn bốn người đang đứng ngây như phỗng cách mình trăm mét, lại bối rối.

- Những người này... chắc không phải hôm qua bị dọa sợ tới mức choáng váng chứ?

Hứa Thông Thiên cũng sốc.

- Hứa trưởng lão!

Mà giờ phút này, Tần Trần nhìn thấy Hứa Thông Thiên đi đến, mỉm cười vẫy tay nói:

- Hứa trưởng lão đã mang đồ đến à?

- Mang đến, mang đến rồi!

Lúc này Hứa Thông Thiên mỉm cười, thò tay lấy ra một chiếc nhẫn không gian.

Loại chiếc nhẫn không gian này nói quý cũng quý, nói không quý thì cũng không quý.

Nói chung, kích thước một mét vuông không tính là quá quý hiếm.

Nhưng kích thước không gian mười mét vuông lại rất quý hiếm.

Lúc này, Tần Trần nhận lấy cái nhẫn, cẩn thận tra xét.

Tất cả vật phẩm được liệt kê trong mảnh giấy đều nằm trong chiếc nhẫn.

Tần Trần mỉm cười, nhìn ba người Lục Huyền.

- Ta đã quyết định phần thưởng giúp ba người các ngươi!

Tần Trần mỉm cười, vung bàn tay lên. Một viên linh đan, một quyển linh quyết cùng với một món linh khí lần lượt xuất hiện ở trước mặt ba người.

Tần Trần chậm rãi nhìn về phía nhị ca Tần Hải.

- Nhị ca, ta giúp ngươi lựa chọn linh khí và linh đan của ngươi. Về phần linh quyết... trong Thiên Thần Học Viện không có cái nào thích hợp với ngươi. Nếu ngươi tu luyện tốt Linh Diễm Quyết, cũng đủ rồi.

- Được!

Lúc này Tần Hải gật đầu.

- Tử Khanh!

- Công tử!

Tần Trần vung bàn tay lên, một cây roi xuất hiện.

- Thanh Lân Tiên đúng là không tệ, nhưng sau khi ngươi đạt đến Linh Đài cảnh, nó lại không thích hợp với ngươi nữa. Cái roi này tên là Tử Văn Tiên, vừa vặn thích hợp với ngươi!

Tử Văn Tiên!

Thiên Thần Học Viện có tích góp khổng lồ, nhưng khổng lồ mấy cũng có giới hạn.

Tử Văn Tiên này là linh khí nhị phẩm, hơn nữa còn nổi danh từ lâu. Trước đây Diệp Tử Khanh đã từng nghe nói qua về uy danh của cái roi này.

Chỉ tiếc rằng, cho dù là đệ tử Linh Đài trong học viện cũng khó có thể nhận được nó.

Lần này, Tần Trần lại lấy được?

- Về phần đan dược và linh quyết, ta sẽ luyện riêng cho ngươi.

Tần Trần gật đầu.

Nghe được lời này, ba người Lục Huyền đều cực kỳ hâm mộ.

Tần Trần có đan thuật hàng đầu, nếu không Thánh Tâm Duệ làm sao có thể cam tâm làm một đan đồng nhỏ bé của Tần Trần?

- Lão đại!

Lúc này Trương Tiểu Soái đột nhiên đi tới, nhìn Tần Trần nháy mắt đưa tình, khẽ cười nói:

- Ngươi xem ta... có thể làm tỳ nữ của ngươi không?

Mấy người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức buồn nôn, liên tục ói mửa.

- Lăn!

Tần Trần mắng một tiếng.

- Tất cả đều bế quan một tháng cho ta!

Tần Trần nhìn năm người, nghiêm túc nói:

- Sau khi xuất quan, các ngươi còn chưa đạt tới hiệu quả ta dự đoán, vậy cứ chờ chịu khổ đi.

- Vâng!

Năm bóng người lần lượt rời đi.

Lúc này, Hứa Thông Thiên mới nhìn Tần Trần, cười nói:

- Tần công tử, viện trưởng phân phó cho ta, tiếp theo, ta chính là trưởng lão quản lý khu ba mươi sáu. Sau này có chuyện gì, xin cứ việc phân phó.

Thật khó có thể tưởng tượng được một vị cường giả Linh Phách cảnh, trưởng lão tọa thượng, vào giờ phút này lại khúm núm với một đệ tử nội viện như vậy. Nếu để người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ rơi cả tròng mắt xuống.

- Được!

Tần Trần không nhiều lời.

- Vậy nếu không có chuyện gì nữa, ta đi trước đây. Sau này ta sẽ ở đây. Ta cũng phải tìm một nơi ở, thu xếp mọi chuyện.

- Được!

Lúc này, Tần Trần lấy ra Bàn Long Kiếm Quyết, Ngọa Long Kiếm cùng với Bế Hải Đan.

- Chờ đã, Hứa trưởng lão!

Tần Trần đột nhiên gọi.

- Sao vậy?

- Ngươi giúp ta một việc!

Tần Trần khẽ cười nói.

Giúp? Giúp chuyện gì chứ?

- Ngươi cũng biết chút ít về nguồn gốc sâu xa của Ngọa Long Kiếm này, đúng không?

Tần Trần thản nhiên hỏi:

- Muốn phát động kiếm này phải nhìn thấy máu trước, cho nên ta đành phải mượn chút máu của ngươi dùng đã!

- Cái gì?

Hứa Thông Thiên lập tức bối rối.

Muốn phát động thanh kiếm này, phải nhìn thấy máu trước?

Đây là lời chó má gì vậy? Sao từ trước đến nay hắn chưa từng nghe qua?

Hứa Thông Thiên chỉ biết Ngọa Long Kiếm trời sinh cắn chủ, từng có đệ tử, trưởng lão của học viện có ý định dùng thanh kiếm này, kết quả mấy chục người đều giống nhau, đều bị cắn trả. Sau đó, thanh kiếm này đã trở thành một thanh kiếm dữ.

- Hứa trưởng lão đứng yên đừng nhúc nhích là được!

Lúc này, trong tay Tần Trần cầm thanh kiếm gãy lao thẳng tới.

Vù một tiếng, phía trên cánh tay Hứa Thông Thiên đã xuất hiện một vết máu.

Ngọa Long Kiếm trông có vẻ to và nặng nề, vào lúc này chợt có ánh sáng lóe lên, từng giọt máu chảy trên thanh trường kiếm.

- Tần... Tần công tử!

Hứa Thông Thiên vốn định nổi giận, nhưng nghĩ đến hai từ kiếm tới khủng khiếp của Tần Trần, hắn lại cố nhịn xuống.

- Tần công tử, kiếm này… sẽ cắn chủ, sẽ cắn nuốt ta mất!

- Sẽ không đâu!

Tần Trần mỉm cười nói:

- Ta mượn máu của ngươi dùng để phát động thanh kiếm này thôi.

Dùng một chút? Phát động kiếm?

Đây không phải là phát động kiếm, đây là lấy mạng của hắn ra đùa?

Lúc trước có rất nhiều đệ tử, trưởng lão muốn có được thanh kiếm này, nhưng không ít người lại chết và bị điên, không một ai có kết cục tốt.

Lúc này, Tần Trần không để ý đến hắn, trên Ngọa Long Kiếm có ánh sáng lóe lên, một ánh kiếm chậm rãi xuất hiện.

Ngay sau đó, hắn không thấy Tần Trần có bất kỳ hành động nào kỳ lạ.

Chỗ phần gãy của thanh trường kiếm lại dần mọc ra mũi kiếm...

Kiếm gãy tái sinh!

Lúc này, Hứa Thông Thiên hoàn toàn quên mất thanh trường kiếm vẫn đang hút máu của mình.

Hắn nhìn Ngọa Long Kiếm, miệng há hốc, hoàn toàn sốc rồi.

Oong...

Đột nhiên, Ngọa Long Kiếm bắn ra hào quang bốn phía, thanh kiếm gãy đã thành một thanh trường kiếm hoàn chỉnh.

- Thành công rồi!

Tần Trần cầm trường kiếm trong tay, thanh kiếm dài ba mét bảy, vào lúc này dường như có một con rồng nằm được khắc trên mũi kiếm, chậm rãi phát ra hào quang.

- Đây chính là Ngọa Long Kiếm ẩn chứa Đế uy, sao có thể cắn chủ chứ?

Tần Trần nhìn Hứa Thông Thiên bên cạnh, mỉm cười nói:

- Cảm ơn Hứa trưởng lão!

- Sau này Hứa trưởng lão là người quản lý khu ba mươi sáu này, an nguy của khu ba mươi sáu đều là trách nhiệm của Hứa trưởng lão. Hôm nay ngươi giúp ta phát động kiếm đã tổn không ít máu, ngươi cực khổ rồi!

Nghe được lời này, trong lòng Hứa trưởng lão lại oán thầm.

Tần Trần rõ ràng có thể dùng máu của mình.

- À, thật ra ta không phải tiếc máu của mình, chỉ là... sợ đau!

Sợ đau?

Lời này vừa nói ra, Hứa Thông Thiên thật muốn đạp hắn vài phát.

Đường đường là một võ giả, rách chút da, chảy chút máu lại còn nói sợ đau?

Hắn thật sự nghi ngờ, Tần Trần rốt cuộc làm thế nào đạt được Linh Hải cảnh cửu trọng?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)