Lúc này, hai người cùng rời khỏi sơn động, trở lại trong khu vực ba mươi sáu.
Lúc này, trong đó đèn đuốc sáng trưng. Trong khu ba mươi sáu lại chỉ có sáu người bọn họ cùng với lão què ở, vừa suy nghĩ cũng cảm giác buồn cười.
Thiên Thần Học Viện canh giữ một ngọn núi vàng lại không hề hay biết.
Nếu sớm phát hiện địa linh mạch, chỉ sợ trong Thiên Thần Học Viện đã xuất hiện không biết bao nhiêu Linh tử Linh Luân cảnh.
Tần Trần đi tới bên ngoài phòng, nhìn căn nhà ký túc đối diện còn sáng ánh đèn, hắn không quay về phòng của mình, đi thẳng tới gian phòng của lão què ở bên đó.
Lúc này, Diệp Tử Khanh cũng đi theo.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Bọn họ chờ đợi một lát mới nghe cửa phòng két một tiếng và mở ra.
- Chào tiền bối buổi sáng!
Tần Trần cười nhạt nói.
- Sáng cái đầu ngươi à? Lão già ta còn chưa ngủ, hơn nửa đêm buổi sáng cái gì?
- Đã qua hừng đông, bây giờ tất nhiên là buổi sáng rồi.
Tần Trần hé miệng cười nói:
- Tiền bối, mấy người đệ tử chúng ta mới đến, nhất định sẽ quấy rầy tiền bối, một viên Kim Diễm Ngọc Tử này coi như là lễ bù đắp trước cho tiền bối!
Tần Trần nói xong, lấy ra một viên Kim Diễm Ngọc Tử.
Mắt của lão già vốn mờ đục không chịu nổi, nhưng khi nhìn thấy Kim Diễm Ngọc Tử, chợt lóe sáng rồi biến mất.
- Vào trong ngồi đi!
- Không cần!
Tần Trần cười nói:
- Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi, chúng ta không quấy rầy nữa!
Tần Trần chắp tay, xoay người muốn rời đi.
Chỉ là hắn đột nhiên dừng lại, cười nói:
- Tiền bối đã lớn tuổi, đêm khuya khó ngủ, nếu ăn một viên Kim Diễm Ngọc Tử này vào, có thể bảo đảm tiền bối ngủ yên mỗi đêm!
Tần Trần vừa dứt lời, lần này rời đi thật.
Diệp Tử Khanh đi theo phía sau, trong đôi mắt đầy vẻ khó hiểu.
Một viên Kim Diễm Ngọc Tử này rất quý giá, không kém một viên linh đan tứ phẩm.
Nhưng Tần Trần vừa nhận được đã đưa cho lão què này!
Hắn cũng quá tùy ý đi?
Vào giờ phút này, lão què chống trượng, tay cầm Kim Diễm Ngọc Tử với vẻ mặt ngạc nhiên.
- Thằng nhóc này...
Lão què lẩm bẩm, trong lòng đủ cảm xúc đan xen.
Bởi vì tu luyện, trong cơ thể hắn xuất hiện một vài vấn đề dẫn đến đêm khuya không có cách nào ngủ được, nhưng chỉ có bản thân hắn biết chuyện này.
Tần Trần hình như... đã nhìn ra?
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, dường như không có khả năng này!
- Xem ra, từ nay về sau, lão già ta có náo nhiệt xem rồi.
Lão què lẩm bẩm, đóng cửa quay vào phòng.
...
So sánh mấy người Tần Trần đã chìm vào giấc mộng xay, bầu không khí trong Thiên Thần Viện lại có vẻ nặng nề.
- Ngươi nói, những thứ này đều do Tần Trần giao cho ngươi?
- Không sai!
Vẻ mặt Hứa Thông Thiên lúc này dè dặt, nhìn Thiên Ám viện trưởng trước mặt, cung kính nói:
- Chuyện này là chuyện lớn. Tuy nói học viện quy định tùy ý lựa chọn phần thưởng, nhưng lão phu cũng không ngờ được Tần Trần này lại chọn lựa Bàn Long Kiếm Quyết, Ngọa Long Kiếm cùng với Bế Hải Đan!
- Thằng nhóc thối này...
Lúc này vẻ mặt Thiên Ám viện trưởng cũng liên tục thay đổi.
Nhưng nghĩ đến lời Minh Ung Hoàng Đế nói, Thiên Ám lại phất tay nói:
- Đều cho hắn!
- Viện trưởng...
Lời này vừa nói ra, gương mặt Hứa Thông Thiên lại trắng bệch.
- Năm người kia lựa chọn linh quyết, linh đan, linh khí chẳng qua hơi quý hiếm, có thể cho.
- Nhưng, bên trong học viện, đệ tử nào tu hành Bàn Long Kiếm Quyết đều tàn phế, linh quyết này quá tà môn.
- Hơn nữa, Bế Hải Đan chính là linh đan đóng khí hải, từ trước đến nay là linh đan hại người.
- Còn cả Ngọa Long Kiếm nữa...
Hứa Thông Thiên nói với vẻ mặt cay đắng:
- Tuy Ngọa Long Kiếm bá đạo nhưng lại là một thanh kiếm gãy, hơn nữa dễ dàng cắn chủ...
- Không sao!
Thiên Ám viện trưởng lại phất tay nói:
- Hắn muốn gì thì cho cái đó!
- Vâng!
Hứa Thông Thiên không nói gì nữa, dù sao Thiên Thần Học Viện vẫn do Thiên Ám viện trưởng quyết định.
- Còn có một việc nữa, viện trưởng!
Hứa Thông Thiên lại nói:
- Lần này, Tần Trần đặc biệt lựa chọn khu ba mươi sáu để ở lại, ngài xem chuyện này...
- Khu ba mươi sáu...
Lúc này vẻ mặt Thiên Ám viện trưởng cũng kỳ lạ.
Tần Trần này làm việc thật sự khó hiểu.
- Như vậy đi!
Từ từ, Thiên Ám viện trưởng nói:
- Hứa Thông Thiên, ngươi không cần xen vào chuyện trong Linh Các nữa. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi làm người quản lý khu ký túc xá ba mươi sáu. Sau này, ngươi phải báo cáo cho ta biết từng hành động cử chỉ của Tần Trần!
- Hả?
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Hứa Thông Thiên sửng sốt.
Thân là một trưởng lão quản lý chính ở Linh Các, bình thường đây là công việc rất béo bở.
Bây giờ, viện trưởng lại có thể điều hắn đến khu ba mươi sáu, làm một người quản lý khu?
Điều này giống như giáng chức!
- Viện trưởng, ta bảo đảm không để lộ một từ về chuyện lúc trước, nhưng ngài cần gì phải giáng chức của ta chứ?
Vẻ mặt Hứa Thông Thiên đau khổ.
Nghe được lời này, Thiên Ám viện trưởng lại khẽ mỉm cười nói:
- Có lẽ bây giờ ngươi cảm thấy uất ức, nhưng có lẽ ngươi chỉ cần cố gắng kết giao với Tần Trần, tới lúc ta muốn điều ngươi khỏi vị trí quản lý khu này, ngươi cũng luyến tiếc rời đi đấy.
Lời này vừa nói ra, Hứa Thông Thiên có phần sững sờ.
Hắn thừa nhận Tần Trần đúng là khiến hắn đoán không ra.
Điều động Tứ Tượng Thánh Trụ, trong mấy vạn năm qua, trong Thiên Thần Học Viện không có một ai làm được.
Hơn nữa lần này, học viện hứa hẹn ban thưởng, người này chọn lựa đều là thứ tà môn, cũng rất kỳ quái.
Nhưng… dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi!
Làm một quản lý khu vực túc xá vực của đệ tử làm sao có thể so sánh được với lợi ích của một trưởng lão quản sự chính ở Linh Các!
Nhưng viện trưởng đã hạ lệnh, hắn căn bản không có cách nào từ chối.
Hứa Thông Thiên lần lượt gom những thứ Tần Trần yêu cầu, một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thông Thiên đã đi tới khu vực ba mươi sáu.
Nhìn khu vực ba mươi sáu hoang tàn vắng vẻ, Hứa Thông Thiên thầm nghĩ:
- Không biết những kẻ này có bị dọa ngốc hay không.
Cùng lúc đó, trong khu ba mươi sáu.
Mới sáng sớm Tần Trần đã tỉnh lại, tập trung bốn người Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc, Trương Tiểu Soái lại.
Diệp Tử Khanh tất nhiên đã dậy từ sớm.
- Lão đại, mới sớm như vậy đã gọi chúng ta tới, có chuyện gì vậy ?
Trương Tiểu Soái dụi dụi mắt nói:
- Tối hôm qua ngươi không mệt à?
- Mệt?
- Đúng vậy, ngày hôm qua ngươi dẫn theo Diệp tiểu thư vội vàng thực hiện kế hoạch vĩ đại, ngày hôm nay cũng không chịu cố gắng nghỉ ngơi, cơ thể là tiền vốn của cách mạng đấy!
Lời này vừa nói ra, gương mặt Diệp Tử Khanh đã đỏ bừng.
Tần Trần lập tức hiểu rõ, vỗ một phát lên trên đầu Trương Tiểu Soái.
- Nói bậy!
Tần Trần cười mắng một câu, tiếp tục nói:
- Ta gọi các ngươi đến sớm như vậy, tất nhiên là có chuyện quan trọng.
Tần Trần nói xong, trong tay xuất hiện bốn viên Kim Diễm Ngọc Tử.
- Đây là thứ gì?
Lúc này bốn người đều thoáng ngây người.
- Thứ tốt!
Tần Trần cười khẽ nói:
- Một người một viên, dùng xong, từng người tu hành, bế quan một tháng, đại khái không tiếp khách!
Tần Trần vừa dứt lời, mấy người quay sang nhìn nhau, tất cả đều sửng sốt.
Đây là trò gì vậy?