- Nếu có cơ hội, lại có thể trực tiếp thu phục.
- Còn có thứ đặc biệt ở đây nữa. Ta nghĩ nó chắc hẳn không biến mất, chỉ bị vật kia che lại.
Tần Trần nói một tràng nhưng Diệp Tử Khanh vẫn không hiểu.
Vật kia rốt cuộc là gì?
Mà giờ phút này, Tần Trần lại bước chậm về phía đỉnh núi.
Nơi đây chỉ cách chỗ bọn họ ở lại có mấy trăm mét, đứng ở giữa sườn núi có thể nhìn thấy cả khu vực ba mươi sáu rộng rãi với từng căn nhà đứng sừng sững.
Khu ba mươi sáu vốn là nơi có thể có gần vạn đệ tử ở, phồn hoa nhất, bây giờ lại không có người nào dám tới hỏi thăm, không thể không khiến cho người ta thổn thức.
Lúc này Tần Trần lại không thổn thức.
Hắn chậm rãi leo lên đỉnh núi. Bóng dáng hai người ở dưới ngọn núi cao trăm mét có vẻ rất nhỏ bé.
Nhưng trong lúc Diệp Tử Khanh leo lên đó, lại cảm giác càng thêm kinh ngạc.
Đáng lẽ ra, khi màn đêm buông xuống, chỗ này quay lưng về phía mặt trời chiều, càng lên cao phải càng lạnh giá mới đúng.
Nhưng bây giờ, hai người càng đi lên, lại càng thấy nóng.
Nhiệt độ không ngừng tăng lên, trên người Diệp Tử Khanh đã đổ mồ hôi.
- Chính là chỗ này!
Tần Trần dẫn theo Diệp Tử Khanh đi tới đi lui, hết lên lại xuống núi, cuối cùng dừng lại ở vị trí cách đỉnh núi trăm mét, thở hắt ra một hơi.
- Ở đây rốt cuộc có gì vậy?
Lúc này Diệp Tử Khanh vẫn không biết tại sao Tần Trần phải dẫn nàng tới nơi này.
- Nguyên nhân dẫn tới hỏa hoạn!
Tần Trần nói với vẻ đương nhiên.
Nguyên nhân dẫn tới hỏa hoạn?
Năm đó, trong Thiên Thần Học Viện xảy ra hỏa hoạn, khu vực ba mươi sáu bị cháy thành tro bụi, chết mấy nghìn đệ tử, nhưng lúc cháy quá nghiêm trọng.
Trưởng lão trong học viện đều không điều tra ra được rốt cuộc là nguyên nhân gì. Bây giờ cách hơn nghìn năm, Tần Trần nói muốn điều tra ra nguyên nhân xảy ra hỏa hoạn?
- Ngươi không tin à?
- Thật ra không phải ta không tin, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi...
Tần Trần lại nói:
- Dựa theo suy đoán của ta, vụ hỏa hoạn gần nghìn năm trước chắc hẳn tới quá đột nhiên lại nhanh chóng, cho nên quản lý của học viện căn bản không có cách nào ngăn cản, dập lửa hữu hiệu, dẫn đến mấy nghìn đệ tử bỏ mạng.
- Hơn nữa, sau vụ hỏa hoạn, tất cả đều tiêu tan thành mây khói, không điều tra ra được gì, đúng không?
- Vâng!
Diệp Tử Khanh gật đầu, điểm này thật ra không có gì kỳ lạ.
- Hơn nữa, không chỉ có vậy, thậm chí... sau vụ hỏa hoạn, mặt đất trong khu vực ba mươi sáu tiếp tục nóng suốt mấy năm, căn bản không có cách nào ở được, đúng không?
Tần Trần vừa nói ra lời này, ánh mắt Diệp Tử Khanh nhìn hắn lộ vẻ ngạc nhiên.
Cũng không phải ai cũng biết điều này.
Lúc đó học viện điều tra một thời gian rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả gì.
Lúc này, Tần Trần đi tới phía trước, cười nói:
- Bí mật chính là ở chỗ này!
Tần Trần bước tới và vung bàn tay ra, một chưởng ấn mang theo linh khí dồi dào được đánh ra.
Ầm...
Tiếng nổ nặng nề vang lên, ngọn núi cao trước mặt lập tức ầm ầm vỡ vụn ra.
Giữa sườn núi không ngờ xuất hiện một động phủ.
Động phủ này quanh co khúc khuỷu, cũng không là do con người làm ra, ngược lại giống như... tự nhiên hình thành.
Tần Trần sải bước đi vào bên trong động phủ.
Hai người đi dọc theo động phủ mấy trăm mét, Diệp Tử Khanh cảm giác hít thở cũng có chút khó khăn.
Hơn nữa, càng đi xuống, không khí càng thêm khô nóng.
- Cẩn thận một chút!
Lúc này vẻ mặt Tần Trần dè dặt nói.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Tử Khanh nhìn thấy Tần Trần cẩn thận như vậy, tay ngọc nhẹ nhàng đặt bên thắt lưng, chuẩn bị rút ra Thanh Lân Tiên bất kỳ lúc nào.
Vù vù...
Đột nhiên, hai bóng người nhất thời chuyển động, hơi nóng phả thẳng vào mặt.
Hơi nóng cuốn tới, mặt Diệp Tử Khanh lập tức hồng lên, không nhịn được dùng bàn tay che mặt.
Lúc này, trên mặt Tần Trần hiện ra vẻ kinh ngạc hiện.
Hai người dừng lại, nhìn về phía trước.
Trước mắt là một hồ nước, nhưng trong hồ không phải nước, mà là nham thạch nóng chảy đang cuồn cuộn thiêu đốt!
Ào ào...
Hai người vừa xuất hiện ở đây, trong nham thạch nóng chảy vang lên tiếng rào rào, bóng dáng một con Giao Long đã xuất hiện.
Chỉ là lúc con Giao Long này xuất hiện cũng không phải là chân thân, mà là... do nham thạch nóng chảy tập trung thành.
Bóng dáng cao lớn tới trăm mét vừa xuất hiện, ánh mắt trực tiếp phong tỏa hai người Tần Trần và Diệp Tử Khanh.
- Không ngờ được qua mấy vạn năm, ngươi đã trưởng thành, bây giờ xem như đã nắm giữ được linh trí Địa Hỏa!
Tần Trần vừa nói ra lời này, cơ thể yêu kiều của Diệp Tử Khanh đã run lên.
Địa Hỏa!
Trong thiên địa rộng lớn này, ngọn lửa rất quan trọng đối với Đan Sư và Khí Sư, khiến rất nhiều võ giả phát cuồng, chấp nhận mạo hiểm.
Đẳng cấp của ngọn lửa thấp nhất bắt đầu từ Mộc Hỏa, đến Thú Hỏa ẩn chứa trong linh thú, sau đó tới Địa Hỏa.
Trên Địa Hỏa chính là Thiên Hỏa, mà trên Thiên Hỏa chính là Thần Hỏa trong lời đồn đại.
Theo lời đồn đại, Thần Hỏa vừa ra sẽ đốt sạch Bát Hoang, có thể nung chảy trời đất, có thể đảo ngược nhật nguyệt, có thể... hủy diệt chúng sinh.
Cho nên Thần Hỏa chỉ là trong lời đồn đại, trong truyền thuyết.
Thật ra không cần phải nói tới Thần Hỏa, chỉ riêng Thiên Hỏa đã là thứ trong truyền thuyết.
Lúc trước Diệp Tử Khanh cứu chữa cho mẫu thân Cốc Nguyệt Hàn, không tiếc đáp ứng điều kiện làm tỳ nữ cho Tần Trần để cầu được một viên linh tinh Thiên Hỏa.
Đủ để thấy sự quý giá và giá trị của linh tinh Thiên Hỏa.
Càng không cần phải nói tới sự hiếm có của Thiên Hỏa.
Thiên Hỏa, Thần Hỏa đều tồn tại trong lời đồn đại, hơn nữa có thể tùy ý biến hóa, thậm chí có thể tu hành.
Điều thứ hai chính là Địa Hỏa!
Địa Hỏa không mạnh bằng Thiên Hỏa và Thần Hỏa, nhưng nếu có tin tức Địa Hỏa xuất hiện trong Bắc Minh Đế Quốc, t tuyệt đối sẽ làm tất cả võ giả trong cả Bắc Minh Đế Quốc trở nên điên cuồng.
Địa Hỏa cũng có linh trí nhưng lại không bằng Thiên Hỏa, Thần Hỏa, có thể rong chơi trong thiên địa, chỉ có thể cắn nuốt viêm khí không có tiếng tăm trong trời đất, dần dần tăng cường bản thân, tìm cách lột xác trở thành Thiên Hỏa.
Hơn nữa, bởi vì Địa Hỏa bị hạn chế, có khả năng còn chưa trưởng thành Thiên Hỏa đã bị võ giả phát hiện, trực tiếp thu phục.
Nhưng dù vậy, Địa Hỏa vẫn vượt qua Thú Hỏa rất nhiều, có thể nói là đặc biệt trân quý, vô giá đối với Linh Đan Sư, Linh Khí Sư mạnh mẽ.
Bây giờ, thứ hiện ra trước mặt hai người chính là một Địa Hỏa, Diệp Tử Khanh làm sao không chấn động được.
- Năm đó trong lòng có một ý niệm, giao ý niệm cho một viên linh tinh Thiên Hỏa, cuối cùng lại để cho ngươi lớn thành Địa Hỏa.
Lúc này Tần Trần vẫn lẩm bẩm nói:
- Đáng tiếc, nếu ngươi cố gắng tu hành, lớn lên thành Thiên Hỏa, ta cũng bằng lòng giúp ngươi được toại nguyện, nhưng ngươi lại chỉ vì cái trước mắt, cắn nuốt sinh linh để nâng cao bản thân, ai dạy ngươi?
Tần Trần nói đến đây, lời nói đột nhiên lạnh đi.
Vào lúc này, trong động phủ chợt lạnh lẽo.
Hai mắt con Giao Long do nham thạch nóng chảy hóa thành cũng lộ vẻ ngơ ngác, chậm rãi mở miệng nói ra tiếng người:
- Ngươi là ai?
Mở miệng nói ra tiếng người!
Gương mặt Diệp Tử Khanh trắng bệch.
Không ngờ Địa Hỏa lại có thể mở miệng nói ra tiếng người, sao có thể như vậy được?