Lúc đó, mấy người khiếp sợ đến mức lưng cũng ớn lạnh.
- Quỷ với không quỷ gì chứ, Tiểu Soái, ngươi đừng dọa người!
Lục Huyền không nhịn được mắng.
- Thật sự có đấy, còn là một con quỷ bị què chân!
- La to làm tim lão già ta cũng bị ngươi dọa cho dừng mất nửa nhịp!
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, trước mặt Trương Tiểu Soái xuất hiện một người lưng còng, trong tay cầm một cây trượng chậm rãi bước tới.
- Quỷ!
Hai mắt Trương Tiểu Soái trợn ngược, trực tiếp hôn mê.
Lão già kia lại đảo mắt, nhìn mấy người lãnh đạm nói:
- Các ngươi là ai?
- Tiền bối!
Tần Hải lấy hết can đảm, cười nói:
- Chúng ta là đệ tử nội viện của Thiên Thần Học Viện, tới đây đăng ký lấy chỗ ở!
Thấy là người, mấy người cũng dần bình tĩnh lại.
- Ở lại à?
Vẻ mặt lão già kỳ lạ, chòm râu dê run lên, nói với giọng điệu quái gở:
- Chẳng lẽ các ngươi không biết ở đây từng có người chết sao?
- Biết!
Tần Trần mỉm cười nói:
- Nhưng ở đây yên tĩnh, tiền bối ở tại đây cũng không lo lắng, chúng ta sao phải lo chứ?
Tần Trần nói chuyện dường như có ẩn ý.
- Đi theo ta!
Lúc này lão già chống gậy gõ xuống mặt đất cộp cộp, dẫn theo mấy người đi sâu vào trong ba mươi sáu khu.
Dưới màn đêm buông xuống, các ký túc xá ở hai bên càng thêm đáng sợ.
Lão già chậm rãi nói:
- Trong khu ba mươi sáu đã gần nghìn năm không có người ở, không biết các trưởng lão trong học viện nghĩ thế nào, lại thu xếp cho các ngươi ở đây.
- Có phải các ngươi đắc tội ai không?
Tần Trần thản nhiên nói:
- Không, là chúng ta tự mình muốn ở đây.
- Tự mình...
Lão già nhìn Tần Trần với ánh mắt thâm thúy.
- Không biết tiền bối xưng hô thế nào?
- Đừng gọi tiền bối với không tiền bối, gọi ta lão què là được rồi.
Lão già dẫn theo mấy người đi khoảng mười mấy phút, tới trước mấy căn nhà.
- Ta lại trong căn nhà đối diện. Ta thấy mấy căn nhà này có thể ở nhất, các ngươi quét dọn sơ qua rồi vào ở đi!
Lão què chỉ tay, sau đó rời đi luôn, không quan tâm tới mấy người.
Lúc này Trương Tiểu Soái tỉnh lại, nhìn thấy xung quanh mà tim lạnh thấu.
- Ở đây thật sự là chỗ người ở sao?
- Được rồi!
Tần Trần gật đầu cười nói:
- Sau này, ở đây sẽ là chỗ ở của chúng ta trong học viện, mọi người cố gắng quét dọn đi!
- Tử Khanh, đi theo ta!
Tần Trần vừa dứt lời đã chắp hai tay sau lưng, thảnh thơi rời đi.
Hai bóng người chậm rãi rời đi. Bốn người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Tần Hải nhìn theo bóng lưng của hai người, sắc mặt kỳ lạ.
- Tần Hải ca, lão đại hắn sẽ không phải thích... ở nơi kích thích này, để làm chuyện gì kích thích chứ?
Trương Tiểu Soái nói với vẻ mặt chế nhạo.
- Sẽ không đâu...
Mặt Tần Hải cũng đỏ lên.
Lục Huyền ho khan một tiếng nói:
- Diệp Tử Khanh tiểu thư xinh đẹp như vậy, ở trong Bắc Minh Đế Quốc cũng đứng hàng đầu. Tần huynh tinh lực tràn trề, không nhịn được cũng là chuyện bình thường...
- Các ngươi thật sự nhầm chán!
Tuân Ngọc nghẹn lời...
Vào giờ phút này, Tần Trần và Diệp Tử Khanh cùng đi về phía trước.
Trong hai ba tháng qua, Tần Trần đến Linh Hải cảnh cửu trọng, dáng người cũng cao hơn, bây giờ thậm chí còn cao hơn Diệp Tử Khanh.
Hắn chắp hai tay sau lưng với dáng vẻ thoải mái lại thêm chút tiêu sái, gương mặt bớt đi vẻ trẻ con, con mắt thâm thúy, thoạt nhìn đúng là cho người ta một cảm giác khác thường.
hôm nay, Diệp Tử Khanh mặc chiếc váy dài thanh lịch, mái tóc dài để xõa sau lưng mặc cho gió thổi, gương mặt với làn da mịn màng như ngọc, mặc dù mười sáu mười bảy tuổi nhưng dáng người đã phát triển rất tốt.
Dưới cổ trắng mịn, trong cổ áo lộ ra xương quai xanh, vòng eo nhỏ nhắn với đường cong động lòng người, dưới váy lụa trắng thấp thoáng đôi chân thon dài, thẳng tắp hoàn mỹ.
Vào giờ phút này, trong lòng Diệp Tử Khanh cũng thấy bất an.
Tần Trần gọi một mình nàng qua làm gì?
Lẽ nào Tần Trần cảm giác thời cơ chín muồi, muốn ra tay với mình?
Tuy tuổi tác hai người tương đương, nàng trên danh nghĩa là tỳ nữ của Tần Trần, Tần Trần phân phó gì nàng làm vậy, điều này không sai.
Nhưng bây giờ, có thể quá sớm không?
Trong giây lát, Diệp Tử Khanh từ trước đến nay luôn cao ngạo lãnh đạm, lúc này, trong lòng giống như có con nai con đụng loạn, gương mặt bất giác đỏ lên, càng lộ vẻ quyến rũ hiếm thấy.
- Ngươi không thoải mái à?
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên bên tai.
- Hả? Không... Không...
Diệp Tử Khanh khẽ lắc đầu vội vàng nói.
- À, không thì tốt rồi!
Lúc này, Tần Trần nắm hai tay với nhau, cười nhạt nói:
- Ngươi chuẩn bị xong chưa?
- Hả?
Lúc này Diệp Tử Khanh đỏ mặt tía tai, khẽ thì thầm nói:
- Làm như thế, có thể quá nóng nảy liều lĩnh không?
- Không có!
Tần Trần lắc đầu nói:
- Tối nay chúng ta chỉ thử một lần, nếu thành công chắc chắn sẽ nóng người, cảm giác đau này rất thoải mái, chắc chắn sẽ suốt đời khó quên!
- Nhưng lợi ích mang đến chắc chắn sẽ cực lớn!
- A...
Lúc này gương mặt Diệp Tử Khanh đỏ bừng.
Không ngờ Tần Trần bình thường trông có vẻ thận trọng vững vàng như vậy, ở trên phương diện này lại có thể vội vàng như vậy...
- Chuẩn bị xong rồi, ta bắt đầu đây!
Lúc này, Tần Trần xoay thắt lưng, cười nhạt nói.
- Ngươi...
Diệp Tử Khanh còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ thầm, nếu Tần Trần muốn, chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi, cũng không phải do nàng quyết định, bởi vậy nàng không lên tiếng nữa.
Nàng mơ hồ nhắm hai mắt lại, chẳng biết tại sao trong lòng lại cảm giác vô cùng mong chờ!
Lẽ nào?
Trong lòng Diệp Tử Khanh thoáng ngây người.
- Mau tới đi!
Giọng nói Tần Trần, đột nhiên vang lên.
- Hả?
Diệp Tử Khanh thẹn quá thành giận, không ngờ được Tần Trần còn bảo nàng chủ động trong chuyện này!
Diệp Tử Khanh mở hai mắt ra và giang tay ra, lại sửng sốt.
Tần Trần đâu?
Nàng nhìn kỹ lại, phát hiện Tần Trần đã đi mấy chục mét về phía chân núi đằng trước, lúc này đang xoay người nhìn về phía nàng, thúc giục.
Sao người này chạy xa thế?
Lúc này, Tần Trần lại không nhịn được thúc giục:
- Đừng đứng đó mãi nữa, bây giờ tối rồi, lúc này tên kia chắc hẳn thành thật nhất, có lẽ chúng ta có thể trực tiếp bắt nó!
Tên kia?
Tần Trần tới đây, không phải muốn cùng nàng... Mà có dự định khác?
Diệp Tử Khanh đột nhiên hiểu ra, gương mặt lập tức đỏ tới tận cổ.
Người này...
Diệp Tử Khanh giậm chân, đi tới.
Lúc này, hai người bên nhau dưới chân một ngọn núi.
Tần Trần nhìn về phía Diệp Tử Khanh, nói:
- Ngươi không sao chứ? Nơi đây có chút nguy hiểm nhưng không tính là lớn, ta có thể ứng phó được. Nếu ngươi khó chịu, có thể đi về trước!
- Công tử muốn làm gì?
Lúc này Diệp Tử Khanh lại không rõ.
- Nơi đây vốn phải là nơi được hoan nghênh nhất trong Thiên Thần Học Viện, một trận lửa lớn đã thiêu hủy tất cả, nhưng lại cho ta cảm giác kỳ lạ.
- Vật kia chắc hẳn trưởng thành mấy vạn năm, bắt đầu không thành thật, lần này, ta sẽ hoàn toàn trấn áp nó.
Tần Trần nghiêm túc nói.