Đám người hoàn toàn tản ra. Lúc này, trước quầy chỉ còn lại mấy người Tần Trần đang đứng. Hứa Thông Thiên ho khan một cái, bước tới.
- Tần Trần đúng không?
Hứa Thông Thiên cố gắng bình tĩnh, nhìn Tần Trần, khẽ cười nói:
- Ngươi tới làm thủ tục đăng ký chỗ ở cho đệ tử nội viện à? Ta tới làm cho ngươi!
Nghe được lời này, Đường Nguyên còn kẹt trong song cửa đang cố giãy giụa chợt đờ người ra.
- Ta không nghe nhầm chứ?
Lúc này, đầu óc Đường Nguyên đặc quánh lại.
Đường đường là trưởng lão tọa thượng, cường giả Linh Phách cảnh lại nói muốn đích thân làm thủ tục vào ở cho một đệ tử nội viện?
Đùa kiểu gì vậy!
- Cũng được!
Lúc này Tần Trần thản nhiên nói:
- Cũng bớt cho bọn họ gây rắc rối khắp nơi.
Hứa Thông Thiên lập tức vẫy tay, cười nói:
- Nếu vậy, ngươi đến văn phòng của ta nói chuyện đi!
- Được.
Mấy người đi theo Hứa Thông Thiên rời đi.
Mà giờ phút này, Đường Nguyên hoàn toàn bối rối.
Hắn vừa nhìn thấy gì?
Vừa rồi, Hứa Thông Thiên đường đường là trưởng lão tọa thượng lại giống như người đứng gác ở cửa học viện dẫn một vị quý khách vào tham quan bên trong học viện vậy.
Phong thái, lời lẽ này, đơn giản là... cung kính không thể tưởng tượng nổi.
Vì sao?
Lẽ nào chỉ vì Tần Trần nhận được vị trí đứng đầu trong cuộc thí luyện lần này?
Căn bản không có khả năng này!
Đó chỉ là một cuộc thí luyện của đệ tử nội viện, trong mắt các cao thủ như trưởng lão tọa thượng Linh Phách cảnh lại tính là gì?
Đường Nguyên nghĩ muốn vỡ đầu vẫn không hiểu được rốt cuộc tại sao lại như vậy!
Cùng lúc đó, trên một ngọn núi hùng vĩ bên trong Thiên Thần Viện của Thiên Thần Học Viện có từng cung điện mọc lên như rừng.
Ở vị trí trên đỉnh núi có một gian nhà lá thoạt nhìn vô cùng đơn sơ.
Bên ngoài nhà lá, một bóng người mặc trang phục màu đen đang lặng lẽ ngồi bên cạnh bàn đá.
Bỗng nhiên có một tiếng xé gió vang lên.
Bên bàn đá chợt xuất hiện một người mặc long bào màu vàng, lộ ra khí thế uy nghiêm.
- Thiên Ám, ngươi đã rất nhiều năm chưa từng tìm ta!
Nam tử trung niên vừa xuất hiện khẽ nói.
- Minh Ung, những năm gần đây, ngươi bận lo việc trong Bắc Minh Quốc, ta làm sao gọi được ngươi!
Hai người nhìn nhau cười, giọng điệu đều bình tĩnh.
- Ngươi nói đi, có chuyện gì?
- Đơn giản thôi, ta muốn hỏi ngươi về chuyện liên quan tới... Bát Hoang Viêm Long Hộ và Tụ Linh trận cấp bốn được mở ra trong Bắc Minh Hoàng Cung của ngươi.
Thiên Ám viện trưởng vừa nói ra lời này, mắt Minh Ung Hoàng Đế đã lóe lên.
- Ngươi đừng hiểu lầm!
Thiên Ám viện trưởng nói tiếp:
- Có phải chuyện này là do một thiếu niên tên Tần Trần làm không? Cho nên, cho dù U Vương bị đánh cho tàn phế, ngươi vẫn bỏ qua?
- Ồ?
Lúc này vẻ mặt Minh Ung Hoàng Đế đã thay đổi mấy lần.
Nhìn thấy Minh Ung không mở miệng, Thiên Ám viện trưởng lại nói:
- Mấy ngày trước, Tứ Tượng Thánh Trụ cử động, Thanh Long Kiếm vừa ra đã chém giết ba trưởng lão tọa thượng trong học viện của ta.
Minh Ung khẽ A một tiếng, trên gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Chuyện lớn như vậy, hắn là đế quốc Hoàng đế lại không hề hay biết.
- Ta ép xuống!
Thiên Ám viện trưởng cười nói:
- Dù sao chuyện này quá mức khó tin, nếu truyền tin tức này ra ngoài, sợ rằng Bắc Minh Đế Quốc sẽ không có cách nào đứng vững trên đại lục này.
- Là Tần Trần gây ra à?
- A, xem ra ta đoán không sai!
Thiên Ám viện trưởng thở hắt ra một hơi.
- Rốt cuộc Tần Trần này là ai?
- Ta không biết!
Minh Ung Hoàng Đế nói thật:
- Nhưng ta khuyên ngươi đừng trêu chọc người này!
- Ta nói với ngươi như vậy vì hắn hiểu rõ lịch sử hoàng thất Bắc Minh còn rõ hơn cả hoàng đế hoàng thất Bắc Minh ta.
- Bát Hoang Viêm Long Hộ, Tụ Linh trận cấp bốn, cùng với bức tượng thần thánh kia, hắn... quen thuộc làm cho ta có cảm giác khủng khiếp.
- Đối với hắn, ta chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí, ngay cả vị trí thái tử cũng không thể không nghe theo ý của hắn.
Lời này vừa nói ra, Thiên Ám viện trưởng kinh ngạc nói:
- Thật sự như vậy sao?
- Bát Hoang Viêm Long Hộ đốt sạch Bát Hoang, uy năng vô hạn, hắn có thể mở được trận này, giết ngươi và ta dễ như nhổ cỏ vậy.
- Đâu chỉ có vậy!
Lúc này Thiên Ám cười gượng nói:
- Chỉ cần tùy tiện một trong Tứ Tượng Kiếm Linh của Tứ Tượng Thánh Trụ cũng đủ để có thể giết chết hai người chúng ta.
Hai người im lặng một lát.
Trong lòng bọn họ đều hiểu nhưng không nói ra.
Bất luận là Tứ Tượng Thánh Trụ hay Bát Hoang Viêm Long Hộ đều do tiên tổ bọn họ để lại.
Thủy tổ đời đầu là Thiên Thanh Thạch.
Đại Đế đời đầu là Minh Uyên Đại Đế.
Năm đó bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất đứng ở vị trí cao nhất trong cả Cửu U Đại Lục.
Nhưng bây giờ, vật do bọn họ lưu lại liên quan với một thiếu niên mười sáu tuổi.
Hơn nữa thiếu niên này còn biết nhiều hơn bọn họ, thậm chí là... thuộc nằm lòng.
- Nếu đã vậy, ta nghĩ... Huyền Minh Đại Trận kia...
Thiên Ám vừa nói ra lời này, sắc mặt Minh Ung Hoàng Đế đã lập tức thay đổi.
- Nếu người này thật sự biết Huyền Minh Đại Trận, vậy Bắc Minh Đế Quốc sẽ quật khởi vào thời đại này!
Minh Ung Hoàng Đế hít thở nặng nề nói:
- Thiên Thần Học Viện ngươi cũng sẽ phát sáng vạn trượng, đạt đến trình độ của lão tổ năm đó.
Huyền Minh Đại Trận!
Bốn chữ đơn giản nhưng lại liên quan đến bao nhiêu bí mật!
Nếu Thượng Quốc - đế quốc trên Cửu U Đại Lục hiện nay, thậm chí cả Cương Quốc biết được đại trận này, vậy Bắc Minh Đế Quốc sẽ chẳng thể sống bình yên được nữa.
- Ngươi đi hỏi thử chuyện này xem!
Thiên Ám viện trưởng không nhịn được giục.
- Hỏi à?
Minh Ung Hoàng Đế cười gượng nói:
- Ngươi không phải chưa từng thấy thái độ của hắn, ngươi dám hỏi sao?
Hắn vừa dứt lời, Thiên Ám viện trưởng lập tức nghiêm mặt.
Không sai, gương mặt thằng nhóc kia trước sau vẫn lộ vẻ thản nhiên tự tin, hình như trời sập xuống cũng không liên quan tới hắn.
Mà hắn làm việc chỉ để ý tới tâm trạng, cho dù mình là viện trưởng tự mình đứng ra, hắn căn bản cũng không quan tâm, thậm chí còn chẳng nể mặt mình.
Nhưng hết lần này tới lần khác, mình không thể làm gì được hắn!
Thằng nhóc kia lại biết bí mật khống chế Tứ Tượng Thánh Trụ, tùy tiện nói một câu kiếm tới, Tứ Tượng Thánh Trụ lại có thể xuất hiện ở bất kỳ góc nào trong Bắc Minh Đế Đô, ai dám động vào hắn chứ?
Lúc này, hai vị cường giả đứng đầu Bắc Minh Đế Quốc hoàn toàn bó tay, không thể làm gì được một thiếu niên mười sáu tuổi.
Qua một lúc lâu, Minh Ung Hoàng Đế mở miệng:
- Chúng ta không thích hợp hỏi nhiều về chuyện này. Dựa theo xu thế lúc này lại thấy được, nếu Tần Trần chịu ở lại trong Thiên Thần Học Viện, ngươi lại cố gắng chú ý, cẩn thận một chút, đừng để cho người không nên dây vào hắn chọc tới hắn.
- Có lẽ hắn ở đây vui vẻ, sẽ nói cho chúng ta biết bí mật liên quan tới Bát Hoang Viêm Long Hộ và Tứ Tượng Thánh Trụ?
Lời này vừa nói ra, Thiên Ám viện trưởng gật đầu.
Tuy chuyện này không thể tưởng tượng nổi, nhưng lúc này bọn họ chỉ có thể làm vậy.
Mấy vạn năm trước, Bắc Minh Đế Quốc mạnh tới mức nào?
Thiên Thần Học Viện huy hoàng ra sao?
Nhưng bây giờ, bọn họ chỉ có thể tiếc nuối mà thôi.
Lịch sử đã phủ mờ quá nhiều vinh quang.
So với hai vị cường giả đứng đầu trong Bắc Minh Đế Quốc đang tiếc nuối, vào giờ phút này mấy người Tần Trần lại được Hứa Thông Thiên trưởng lão nhiệt tình chiêu đãi.
- Tần Trần, đây là trà Bích Loa Thanh tốt nhất mà lão phu vẫn cất kỹ, uống một ngụm khiến cho người ta thấy tinh thần sảng khoái, cũng có hiệu quả rất tốt đối với minh thần, các ngươi uống thử đi!
Lúc này Hứa Thông Thiên đứng bên cạnh, nhìn mấy người Tần Trần khẽ cười nói.
Tần Trần thản nhiên cầm chén lên nhấp một hớp, khẽ nhíu mày.