Thần Đạo Đế Tôn

Chương 158: Cứng rắn chấn động linh đài cảnh

Chương Trước Chương Tiếp

- Viên Cương và Phương Thế Thành thật thú vị, lúc đầu còn muốn ép các trưởng lão giết lão đại, bây giờ ngược lại ra vẻ quỳ liếm...

Trương Tiểu Soái cười ha ha nói.

- Bọn họ đang sợ thôi!

Lục Huyền nhìn về phía Tần Trần, cười nói:

- Dù sao cũng chẳng có ai chịu nổi một câu kiếm tới của lão đại!

- Được rồi, đừng lắm mồm nữa!

Tần Trần nhìn về phía đại sảnh Linh Các, lúc này đại sảnh cực lớn đó có hơn một trăm cửa sổ, mấy người Tần Trần lựa chọn một cửa sổ, tiến hành hỏi thăm.

- Các ngươi tới làm thủ tục đăng ký chỗ ở của đệ tử nội viện?

Một đệ tử đứng trong cửa sổ đó có liếc nhìn mấy người Tần Trần.

- Ngươi chính là Tần Trần!

Đệ tử kia quan sát Tần Trần từ trên xuống dưới, cười nói:

- Ngươi là Tần Trần giành quán quân trong cuộc thí luyện đệ tử nội viện lần này?

Tần Trần nghe vậy lại ngạc nhiên, lập tức cười nói:

- Chính là ta!

- Ngươi làm gì mà lâu như vậy mới đến đăng ký chỗ ở?

Đệ tử kia liếc nhìn Tần Trần, thản nhiên nói:

- Bây giờ không phải là thời gian giải quyết, ngươi tự mình tìm chỗ ở trước, đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi!

Không phải thời gian giải quyết?

Ba người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền, Tuân Ngọc đều sửng sốt.

- Vị niên trưởng này, chúng ta nhận được thông báo trong vòng mười ngày sau khi cuộc thí luyện kết thúc đều là thời gian giải quyết!

Trương Tiểu Soái không hiểu nói.

- Ta nói không phải là không phải, các ngươi chờ ngày khác trở lại!

Đệ tử kia thờ ơ cười nhạo:

- Các ngươi đã là người sắp chết, còn cần chỗ ở làm gì nữa?

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Sắc mặt Lục Huyền trầm xuống.

- Có ý gì à?

Đệ tử kia cười nhạo nói:

- Các ngươi đã đắc tội các thế lực Thiên Tử Đảng, Liễu môn, Phương Viên Hội, còn tưởng có thể sống được sao?

- Dù sao các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết, còn kiếm chỗ ở làm gì? Nếu ta là các ngươi, sẽ tranh thủ ăn ngon uống ngon, lại chờ nhận lấy cái chết là được rồi.

- Ngươi nói bậy gì vậy?

Diệp Tử Khanh nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Làm tốt chuyện ngươi nên làm, thu xếp chỗ ở là được rồi.

- Diệp tiểu thư, ngươi nói ngươi đi, làm gì phải dính dán với đám người không biết này chứ?

Đệ tử kia lại nói:

- Làm đại tiểu thư Diệp gia của ngươi, thiên tài Hoàng thể là được rồi.

- Ngươi thật lắm lời!

Diệp Tử Khanh lại nói:

- Rốt cuộc ngươi có giải quyết không, nói rõ ràng đi.

- Không giai quyết!

- Ngươi...

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?

Lúc này Tần Trần phất tay nói:

- Trực tiếp bắt người lại, đánh một trận cho ta, sau đó hỏi hắn xem có giải quyết hôm nay không, hay chờ hôm khác lại giải quyết?

- Ngươi muốn làm gì?

Đệ tử kia biến sắc, quát:

- Đường Nguyên ta là đệ tự được học viện trao cho quyền lực ở đây lo quản lý chỗ ở cho học viên. Ngươi dám ra tay với ta, chính là khiêu chiến với uy nghiêm của học viện.

- Ta khiêu chiến với uy nghiêm của Thiên Thần Học Viện thì đã sao?

Tần Trần bực bội nói:

- Tử Khanh, ra tay!

- Vâng, công tử!

Diệp Tử Khanh bước chậm rãi tới, trong tay hiện ra một dải lụa linh khí.

Rắc một tiếng, song sắt ngăn cách lập tức bị biến dạng, cơ thể Đường Nguyên bị trói chặt, kéo tới giữa song sắt.

- A... Dừng lại, dừng lại, ta giải quyết, ta giải quyết!

Lúc này, sắc mặt Đường Nguyên trắng bệch, đau đến mức kêu gào thảm thiết.

Cảnh tượng như vậy lập tức làm kinh động đám đệ tử ở đây.

Vào giờ phút này, có mấy đệ tử lập tức xông tới, nhìn mấy người.

- Đường Nguyên, ngươi làm sao vậy?

Một tiếng kêu kinh ngạc đột nhiên vang lên.

Mấy bóng người chậm rãi bước tới.

Quần áo trên người mấy đệ tử này khác hẳn đệ tử nội viện, cũng có vẻ ngạo nghễ.

Đệ tử Linh đồ!

Nhìn thấy mấy người này, đám ông lập tức lùi ra ngoài, sợ mình bị cuốn vào trong rắc rối đó.

Một người thanh niên được mấy người vây quanh, bước tới nói.

- Mấy người các ngươi thật to gan, Đường Nguyên được học viện đặc biệt giao trách nhiệm ở đây, các ngươi lại dám tự nhiên ra tay.

- Tề Sam sư huynh, cứu ta, cứu ta với!

Đường Nguyên vội vàng kêu:

- Mấy tên này đột nhiên ra tay với ta, rõ ràng là ác độc!

- Tề Sam sư huynh giúp ta giáo huấn bọn họ đi!

Tần Trần trừng mắt nhìn Đường Nguyên, Đường Nguyên lập tức rụt cổ lại.

- Ngươi là ai?

Tề Sam nhìn về phía Tần Trần, lạnh lùng nói:

- Tự ý ra tay, hoàn toàn coi thường quy tắc trong học viện. Hôm nay, ta với thân phận là sư huynh phải cho ngươi biết, có vài chỗ, ngươi không nên dương oai!

Tề Sam vừa dứt lời, căn bản không để cho Tần Trần có cơ hội mở miệng đã thò một tay ra, đánh mạnh một chưởng về phía Tần Trần.

- Lăn!

Lúc này, Tần Trần hừ nhẹ một tiếng, vung bàn tay lên, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một chưởng ấn.

Vào lúc này, Tu La Viêm Ấn được ngưng tụ ra không còn là ba đạo, cũng không phải năm đạo mà tròn bảy đạo.

Bảy đạo Tu La Viêm Ấn trực tiếp chồng lên nhau, lao ra.

- Không biết sống chết!

Tề Sam cười nhạo nói:

- Ngươi chỉ là Linh Hải cảnh cửu trọng, may mắn giành được vị trí đứng đầu một cuộc thí luyện đã thật sự cho rằng mình có thể chống lại Linh Đài cảnh?

Tề Sam rất tự tin, hắn vốn là Linh Đài cảnh nhị trọng, chỉ một Tần Trần đã tính là gì?

Trong cơ thể chín đại Linh Hải viên mãn cộng thêm hai linh đài đã ra đời bên trong linh hải, linh đài lại do linh khí ngưng tụ thành.

Nếu nói cơ thể võ giả là một biển rộng, Linh Hải chính là con thuyền trên biển, chín Linh Hải là chín con thuyền.

Tác dụng của chín con thuyền này là tích trữ vật tư, không ngừng truyền lại linh khí trong biển rộng cơ thể võ giả.

Nhưng chín con thuyền không yên ổn, dù sao biển rộng cũng có thể nổi sóng gió.

Chế tạo linh đài lại củng cố cho Linh Hải ổn định, giống như cái neo trên con thuyền, khiến cho Linh Hải có thể vững vàng ổn định.

Linh Đài cảnh nhị trọng ngưng tụ ra hai linh đài, khiến cho linh khí trong cơ thể võ giả càng thêm lưu loát. Linh Hải cũng có thể tích trữ được càng nhiều linh khí hơn.

Cho nên, linh khí trong cơ thể võ giả Linh Hải cảnh nhiều cũng không có khả năng mạnh hơn Linh Đài cảnh, càng không thể vững chắc giống như Linh Đài cảnh.

Trong chớp mắt, hai bóng người đã va chạm vào nhau.

Két két két...

Ngay lập tức, trong đại sảnh vang lên những tiếng rắc rắc rõ ràng.

Tần Trần lùi lại một bước và thu bàn tay lại.

Bên kia, sắc mặt Tề Sam trắng bệch, linh khí bên ngoài thân lập tức trở nên ảm đạm.

Xương cánh tay của hắn đã bị gãy.

Hơn nữa không chỉ gãy một chỗ.

- Tần Trần, ngươi...

Lúc này, mặt Tề Sam trắng bệch, chỉ vào Tần Trần và chửi ầm lên:

- Đệ tử nội viện ra tay với Linh đồ sẽ đáng tội chết nghìn lần, mấy người các ngươi đánh cho hắn tàn phế giúp ta!

Bản thân Tề Sam ra tay không thành công, lập tức ra lệnh với mấy người phía sau.

Không ngờ hôm nay hắn lại có thể thua một đệ tử nội viện Linh Hải cảnh cửu trọng!

Mấy người phía sau lập tức tái mặt, đằng đằng sát khí xông về phía Tần Trần.

Những đệ tử còn lại nhìn thấy cảnh tượng này lập tức biến sắc.

Sao Tần Trần này mạnh vậy?

Linh Hải cảnh cửu trọng đấu với Linh Đài cảnh nhị trọng, lại có thể trực tiếp đánh gãy một tay của Tề Sam.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️