Thần Đạo Đế Tôn

Chương 157: Lo lắng của hai vị linh đồ

Chương Trước Chương Tiếp

- Trử Thông là đệ đệ ta, các ngươi cướp điểm của hắn, cao tầng của học viện không quan tâm tới chuyện này nhưng Trử Tồn Kiếm ta quan tâm.

- Ngày hôm nay ta không gây phiền phức cho ngươi, đợi lát nữa bước vào Linh Các nhận lấy linh đan, linh quyết và linh khí, ngươi trực tiếp nộ cho chúng ta, chuyện này sẽ dừng ở đây. Nếu không... các ngươi đừng mong tiếp tục ở lại Thiên Thần Học Viện được nữa!

Lời này vừa nói ra, ba người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Mấy ngày qua, bọn họ đều ở trong Thiên Thần Viện, cung điện của Liệt Hỏa lão tổ không ra.

Nhưng ba vị trưởng lão và một vị Linh đồ chết, nói vậy chuyện này chắc chắn phải được truyền ra.

Bọn họ vốn tưởng đệ tử học viện bây giờ nhìn thấy Tần Trần, đều phải vô cùng kính nể và sợ hãi, nhưng người tự xưng là Trử Tồn Kiếm này hình như... căn bản không biết gì, lúc đầu đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Ngươi biết ta là Tần Trần, vẫn còn muốn tới gây rắc rối cho ta?

- Thằng nhóc thối, cũng bởi vì ta biết ngươi là Tần Trần, mới tới tìm ngươi!

Trử Tồn Kiếm bực bội nói:

- Lúc trước, ba vị trưởng lão có thể không xử tử ngươi, nếu không phải ba vị trưởng lão có việc gấp phải ra ngoài làm việc, thằng nhóc ngươi đã sớm tiêu đời từ mấy ngày trước rồi.

Có việc gấp phải ra ngoài làm việc?

Mắt Tần Trần lập tức sáng lên.

Xem ra, đây là lời giải thích của thằng nhóc Thiên Ám với bên ngoài.

- Thật ra ta không cần linh khí, linh quyết và linh đan, nếu ngươi muốn, cứ tới chỗ Thiên Ám mà đòi!

- Vô tri, sao ngươi có thể tùy tiện gọi ra tục danh của viện trưởng?

Trử Tồn Kiếm bực bội nói:

- Xem ra thằng nhóc ngươi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Thế nào? Ngươi tưởng có một con rối ở bên cạnh, lại có thể đi ngang ở trong học viện sao?

Tần Trần nghe vậy lại lắc đầu cười, nói:

- Đối phó ngươi, căn bản không cần dùng tới con rối Bàn Linh!

- Ngươi chỉ giỏi nói khoác không biết ngượng!

Bây giờ Trử Tồn Kiếm cuối cùng đã hiểu rõ lời đệ đệ mình nói.

Người này thật sự là cuồng vọng không biên giới!

- Thân là đệ tử Linh đồ, hôm nay ta sẽ cố gắng dạy dỗ ngươi!

Trử Tồn Kiếm hừ một tiếng lại vung bàn tay lên, một đạo ấn quyết linh khí trực tiếp lao về phía Tần Trần.

Thấy cảnh này, Tần Trần khẽ nhíu mày.

- Trử Tồn Kiếm, làm càn!

Vào lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Hai người xuất hiện ở trước mặt Tần Trần, cùng lúc ra tay.

Ầm ầm...

Tiếng động nặng nề vang lên, gương mặt Trử Tồn Kiếm chợt trắng bệch, ầm một tiếng, cơ thể lùi lại, đập mạnh vào cột đá phía sau và phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi.

- Phương Thế Thành!

- Viên Cương!

Nhìn thấy hai người này, gương mặt Trử Tồn Kiếm càng tái hơn. Hắn lau vết máu trên miệng, quát:

- Hai người các ngươi làm gì vậy? Các ngươi tưởng đệ tử Thiên Kiếm Hội ta sẽ sợ đệ tử Phương Viên Hội các ngươi chắc? Các ngươi phải hiểu, hội trưởng của chúng ta là Linh tử, hai Linh đồ các ngươi không thể sánh được đâu!

- Lăn!

Lúc này Phương Thế Thành lười để ý tới Trử Tồn Kiếm, bực bội nói:

- Tuy Kiếm Tồn Nhất là Linh tử, nhưng hai người chúng ta cũng không sợ hắn. Nếu hắn muốn gây sự, cứ xông lên là được rồi!

Viên Cương cũng nói với khí thế hung hăng:

- Cút đi, lão tử còn nhìn thấy ngươi gây rắc rối cho Tần Trần công tử, ta sẽ lột da của ngươi!

Tần Trần công tử?

Phương Thế Vũ và Viên Cương có quan hệ tốt với Tần Trần như vậy từ bao giờ?

Hai người đều là nhân vật hàng đầu trong Linh đồ, Linh Đài cảnh cửu trọng, còn thành lập Phương Viên Hội trong đệ tử Linh đồ, uy danh hiển hách.

Trử Tồn Kiếm nghĩ mình là đệ tử Thiên Kiếm Hội không sai, nhưng chẳng qua chỉ là Linh Đài cảnh nhất trọng, cứng rắn đối mặt với hai người chính là tự tìm khó dễ cho mình.

- Hừ, Trử Tồn Kiếm ta sẽ nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay!

Trử Tồn Kiếm vừa dứt lời, lại phất tay áo rời đi...

Lúc này, hai người Phương Thế Thành và Viên Cương mới xoay người, nhìn về phía Tần Trần, vội vàng chắp tay.

- Tần công tử, ngài không sao chứ?

Phương Thế Thành khẽ cười, nụ cười kia nịnh nọt không sao tả xiết.

- Tần công tử, Trử Tồn Kiếm này có mắt không nhìn được Thái Sơn, lần sau hắn còn tới gây phiền phức cho ngài, hai người chúng ta sẽ giúp ngài giết hắn!

Viên Cương với vóc dáng cao một mét tám mấy lại khom người, ngẩng đầu nhìn Tần Trần, cười hì hì nói.

- Xen vào việc của người khác!

Nhìn hai người, Tần Trần khẽ nhíu mày.

- Đúng đúng đúng!

Phương Thế Thành lập tức tát vào mặt mình, cười hì hì nói:

- Hai người chúng ta hồ đồ rồi. Với thực lực của Tần huynh, Trử Tồn Kiếm này làm vậy chính là tự tìm chết.

- Dạ dạ dạ, không sai!

Viên Cương cũng nói phụ họa:

- Hai người chúng ta xen vào việc của người khác, xen vào việc của người khác!

Tần Trần lười để ý tới hai người, xoay người rời đi.

Nhìn thấy mấy người Tần Trần bước vào trong Linh Các, hai người Phương Thế Thành và Viên Cương mới thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi trên trán.

Thân là nhân vật đứng đầu Linh đồ, Linh Đài cảnh cửu trọng, có thể nói là đệ tử hàng đầu, ngay sát với số ít Linh tử trong Thiên Thần Học Viện,.

Nhưng mấy ngày trước, hai người nhìn thấy cảnh tượng ba vị trưởng lão tọa thượng bị giết chết trên võ trường nội viện, Đỗ Ngọc Nhiễm đứng đầu Linh đồ của Thiên Tử Đảng bị chùy đánh nổ, đã hoàn toàn bối rối.

Mấy ngày qua, bọn họ suy nghĩ kỹ, trừ ra hai vị Linh đồ bọn họ, còn có Liễu Phương Ngọc của Liễu môn và mười mấy vị trưởng lão tọa thượng ở đó biết chuyện này.

Cho dù có bị đánh chết, bọn họ không thể nói chuyện này cho những người khác biết.

Nhưng lúc đầu bọn họ xuất hiện là ép các trưởng lão ra tay với Tần Trần.

Nếu chẳng may Tần Trần hận bọn họ.

Một câu kiếm tới, lại một câu kiếm chém, bọn họ sẽ trực tiếp chết.

Cho dù là viện trưởng, cũng không có khả năng đòi lại công bằng cho bọn họ.

Dù sao, ví dụ sinh động đã bày ra đó.

Ba vị trưởng lão tọa thượng đều chết, Tần Trần căn bản không nể mặt Thiên Ám viện trưởng, viện trưởng có thể làm gì?

Cuối cùng viện trưởng còn phải cười nịnh nọt ra mặt!

Bị Tần Trần ghi hận, không thể là cảm giác tốt được.

Mấy ngày này, mỗi ngày hai người đều chú ý tới nơi ở của Liệt Hỏa lão tổ, thật vất vả mới chờ được mấy người Tần Trần đi ra, chuẩn bị sẵn sàng xin lỗi.

Lúc này, bọn họ vừa vặn nhìn thấy Trử Tồn Kiếm tới gây sự, lập tức chạy tới che gió che mưa cho Tần Trần.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Tần Trần đâu cần bọn họ che gió che mưa!

Một câu kiếm tới, trưởng lão tọa thượng Linh Phách cảnh cũng trực tiếp tiêu đời, cảnh Trử Tồn Kiếm chỉ là Linh Đài đã tính là gì chứ?

Bọn họ hoàn toàn là vẽ rắn thêm chân!

Nhưng cho dù là vậy, bọn họ vẫn muốn làm!

Ít nhất bọn họ phải làm cho Tần Trần hiểu rõ, bọn họ biết sai rồi, thật sự có thành ý xin lỗi Tần Trần.

- Ngươi nói xem, liệu hắn còn ghi hận chúng ta không?

Viên Cương lo lắng nói:

- Tuy nói Viên Sơ Sinh và Phương Thế Vũ là do hắn giết, nhưng cũng tại hai tên khốn kiếp đó gây sự trước!

- Nếu chẳng may hắn không hết giận, ghi hận chúng ta...

- Chắc không đâu!

Lúc này Phương Thế Thành cũng lo lắng nói:

- Có phải vừa nãy chúng ta ra tay quá nhẹ không?

- Bây giờ ngươi còn nói với ta là ra tay quá nhẹ à?

Viên Cương hùng hùng hổ hổ nói:

- Theo ta thấy, cứ trực tiếp đánh cho tên khốn Trử Tồn Kiếm tàn phế, làm cho Tần Trần thoả mãn, chúng ta lại an toàn hơn.

- Vậy chúng ta đi luôn thôi!

- Đi!

Hai người nói xong lại xoay người rời đi.

Vào giờ phút này, Trử Tồn Kiếm không biết phiền toái càng lớn hơn vẫn còn ở phía sau...

Mà đối với Tần Trần, Viên Cương và Trử Tồn Kiếm căn bản không đáng lọt vào mắt hắn.

Hắn sống mấy đời, nếu chỉ chút chuyện nhỏ này còn làm cho hắn nóng ruột nóng gan, vậy thật sự là sống uổng!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️