Lời này vừa dứt, sắc mặt của Thiên Ám hoàn toàn âm trầm.
- Ha ha...
Nhưng lập tức, Thiên Ám đột nhiên đổi sắc mặt, cười ha ha một tiếng, nhìn Tần Trần, nói:
- Đã như vậy, việc này ta không hề tham dự vào!
- Đại ca ngươi bị thương không nhẹ, ngươi dẫn hắn đi chữa bệnh trước đi!
Tần Trần cất bước, xoay người rời đi. Mấy người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền chắp tay thi lễ với Thiên Ám rồi rời đi. Trong chớp nhoáng, mấy người bị hù dọa không nhỏ.
- Viện trưởng đại nhân!
Lúc này Cảnh Trường Đông trưởng lão đi tới trước.
- Chuyện hôm nay, ngoại trừ người có mặt, nếu người nào để lộ một chữ, giết không tha!
Lúc này trên mặt Thiên Ám đã tắt nụ cười, vẻ mặt đạm mạc, trong mắt là sát khí băng hàn.
- Vâng!
Thân thể của Cảnh Trường Đông phát lạnh, lần nữa chắp tay nói:
- Vậy Tần Trần cùng mấy người này...
- Y theo vị trí trong bảng xếp hạng, tiến hành khen thưởng, lần này đệ tử tham gia khảo hạch mỗi người được khen thưởng một viên linh đan coi như bồi thường.
- Chuyện này, phải ghi nhớ kỹ!
Thiên Ám nhìn hơn mười vị trưởng lão xung quanh, cùng với đám Linh Đồ Liễu Phương Ngọc, Viên Cương cùng Phương Thế Thành, lần nữa nói:
- Nếu còn người ngoài biết được, ta nhất định... tự tay đồ sát!
Lời này vừa dứt, mấy người có mặt cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ chưa từng thấy viện trưởng cẩn thận như thế này. Hơn nữa vừa rồi thái độ của Tần Trần có thể nói là rất kiêu ngạo, rất ngông cuồng. Chém giết Linh Đồ. Tàn sát ba vị trưởng lão cấp cao. Thậm chí còn đụng chạm tới bản thân Thiên Ám viện trưởng. Nhưng sau tất cả, Thiên Ám viện trưởng cũng là không tính để tâm!
Còn nữa, Tứ Tượng thánh trụ rốt cuộc là như thế nào! Lúc này nghi vấn trong lòng mọi người đã là như núi tựa biển. Thiên Ám nói xong thì nhìn sâu ba người Liễu Phương Ngọc, Viên Cương cùng Phương Thế Thành, thân ảnh lóe lên, rời khỏi quảng trường.
- Chuyện hôm nay quản tốt cái miệng của mình, nói nhiều thêm một câu, giết không tha, lấy thủ đoạn thông thiên của viện trưởng, các ngươi phải biết đây không phải là lời đùa giỡn!
Không sai, lấy thực lực của viện trưởng, đây quả thật là không phải chuyện đùa. Một khi để lộ tin tức ra ngoài, nhất định là giữa bọn họ có người nói ra. Đến lúc đó, viện trưởng tất sẽ tiêu diệt người để lộ bí mật khỏi thế giới này. Chuyện hôm nay quá mức chấn động.
Lúc này nấy vị trưởng lão cũng xuỵt một cái. Nếu không phải trước đó đã có rất nhiều đệ tử nội viện bỏ chạy, lần này, chỉ sợ toàn bộ Thiên Thần học viện đều sẽ nổ tung. Cùng lúc đó, Tần Trần cũng đã vào trong Thiên Thần viện, chỗ ở của Liệt Hỏa lão tổ, trên giường, sắc mặt của Tần Sơn tái nhợt rên rỉ.
- Tam đệ... Tam đệ...
- Đại ca, ta ở đây!
Nhìn Tần Sơn, Tần Trần khẽ cười nói:
- Yên tâm, không sao cả!
Tần Sơn như là nghe được lời nói của Tần Trần, từ từ hô hấp an ổn, ngủ thiếp đi. Lúc này Tần Trần đứng dậy nhìn về phía Liệt Hỏa lão tổ, nói:
- Lão tổ, có lò luyện đan chứ?
- Có!
- Được, giúp ta chuẩn bị một chút, ta cần luyện đan!
- Được, được, được!
Dường như Liệt Hỏa lão tổ còn sốt ruột hơn cả so với Tần Trần, vội vàng bảo người chuẩn bị. Tần Trần cũng không nhiều lời, tiến vào trong luyện đan thất, bắt đầu bận rộn. Lúc sau, một thân ảnh đứng ở ngoài cửa, xuất hiện giống như u linh.
- Viện trưởng!
Nhìn thấy viện trưởng xuất hiện, Liệt Hỏa lão tổ vội vàng hành lễ.
- Không cần khách khí, cứu trị đồ nhi ngươi quan trọng hơn!
- Vâng!
Liệt Hỏa lão tổ nhìn Tần Sơn, Thiên Ám viện trưởng cũng đi vào trong đan thất. Lúc này mày của Tần Trần nhăn lại, nhìn Thiên Ám đến thì thản nhiên nói:
- Có lời gì, nói thẳng đi!
Hiện tại tâm tình của hắn rất không tốt, đối với Thiên Ám, hắn cũng không thèm để ý. Vừa dứt lời, Tần Trần bắt đầu chuẩn bị thanh lý dược liệu, động tác thần tốc không chút sai lầm.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Thiên Ám thật sự không nhịn được, nói:
- Trừ phi là hậu duệ của Thiên Thanh Thạch, cùng với hậu duệ của Minh Uyên đại đế thì mới có thể thôi động Tứ Tượng thánh trụ, hơn nữa, còn hiểu được bí mật của Tứ Tượng thánh trụ!
- Ngươi...
- Ta nói rồi, ta là ai, ngươi không có tư cách biết!
Tần Trần nhàn nhạt mở miệng, cũng không nhìn Thiên Ám viện trưởng.
- Bên trong Tứ Tượng thánh trụ ẩn chứa Tứ Tượng Kiếm Linh, Thanh Long - Bạch Hổ - Chu Tước -Huyền Vũ!
- Còn vì sao ta có thể mở ra.
Tần Trần xoay người, nhẹ nhàng nhìn Thiên Ám một cái, nói:
- Ta nói ta đoán, ngươi tin không?
Thiên Ám gượng cười một tiếng. Tứ Tượng thánh trụ liên quan đến bí mật quá lớn. Gã nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Thế nhưng Tần Trần có thể khởi động Tứ Tượng thánh trụ, cho dù là gã cũng căn bản không thể xuất thủ với Tần Trần, chém hắn. Hơn nữa gã cũng sẽ không làm như thế!
Nhưng, gã biết, Tứ Tượng thánh trụ này chính là do hai người Thiên Thanh Thạch thuỷ tổ cùng Minh Uyên đại đế năm đó cùng nhau kiến tạo, bên trong chứa động thiên. Gã cũng biết, ngoại trừ hai người này còn có một người nữa, đó chính là vị sư tổ của Thiên Thanh Thạch thuỷ tổ cùng Minh Uyên đại đế! Nhưng Tần Trần mới chỉ mười sáu tuổi, tuyệt đối không thể nào là vị sư tổ kia được. Cách duy nhất có thể giải thích, Tần Trần có thể là con cháu hậu đại của Thiên Thanh Thạch, hoặc là con cháu hậu đại của Minh Uyên đại đế.
Thế nhưng bản thân gã là con cháu hậu đại của Thiên Thanh Thạch, căn bản không biết lão tổ nhà mình còn truyền thừa hậu đại nào nữa. Thân phận của Tần Trần quá kỳ quái!
- Tứ Tượng thánh trụ chính là do Thiên Thanh Thạch xây dựng nên nhằm phòng ngừa tương lai Thiên Thần học viện xuống dốc, bị người ta phá hủy căn cơ, mục đích giống với Bát Hoang Viêm Long Hộ của hoàng thất Bắc Minh.
- Ngươi cũng là con cháu hậu nhân của Thiên Thanh Thạch, ngay cả chuyện đó cũng không biết?
- Vài vạn năm nay phát sinh quá nhiều chuyện, năm đó Thiên Thần học viện cũng là lúc cực thịnh, về sau cũng suy bại giống với Bắc Minh đế quốc, rất nhiều chuyện... Không có cách nào phỏng đoán được!
Nghe thế, thần sắc của Tần Trần rõ ràng có phần tang thương, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Hắn đột nhiên nghĩ đến một câu ca dao lưu truyền trong dân gian, rất tục, nhưng rất đúng. Thời gian giống như một con dao giết heo! Giết, đâu chỉ là dung nhan!
- Tứ Tượng thánh trụ ngươi không thể mở, cho nên không cần hỏi!
Tần Trần lạnh nhạt nói:
- Chỉ có điều ta đã ở đây, tương lai nếu như Thiên Thần học viện gặp phải nguy cơ, ta có thể giúp ngươi khai mở Tứ Tượng thánh trụ, đồ ma sát thần!
Lời này vừa dứt, thân thể của Thiên Ám rõ ràng ngẩn ra. Một câu Tần Trần vừa nói không giống từ miệng của một thiếu niên mười sáu tuổi mà giống như là do một cự đầu vạn cổ nói ra vậy. Cảm giác hoảng hốt đó làm cho gã cũng phải ngẩn ra.
- Không có chuyện gì thì trước hết lui đi!
Tần Trần lần nữa nói:
- Chuyện hôm nay nếu như bị rò rỉ ra ngoài, ta nghĩ, xung quanh Bắc Minh đế quốc nhất định sẽ có vô số đế quốc, thượng quốc thậm chí là cương quốc để ý tới, ngươi hẳn biết phải làm sao!
- Ta đã ra lệnh rồi.
Thiên Ám nói vậy, Tần Trần phất tay một cái. Thiên Ám liền rời khỏi đan thất. Chỉ là, đứng ở bên ngoài đan thất, Thiên Ám duỗi thẳng người nhưng đột nhiên lại sửng sốt. Không đúng! Gã mới là viện trưởng, ở toàn bộ Bắc Minh đế quốc, gã là cường giả độc nhất vô nhị. Nhưng vừa rồi làm sao lại... Đột nhiên trở nên khúm núm?
- Tần Trần... Tần Trần...
Thiên Ám nói thầm trong miệng nhưng vẫn không nghĩ ra, người này, tên này có gì đặc biệt. Bên trong gian phòng, Tần Trần nhịn không được mà thở dài.