Một tiếng quát khẽ vang lên, trong giây lát, thân ảnh của Tần Trần dường như chợt vô hình, trở nên cao lớn gấp mấy trăm lần. Đồng thời ở đại môn của Thiên Thần học viện, trên quảng trường ngoại viện mênh mông, một trong số bốn Tứ Tượng thánh trụ đột nhiên run lẩy bẩy.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Tại sao Tứ Tượng thánh trụ lại bị lay động như vậy?
- Tứ Tượng thánh trụ này nghe nói là do viện trưởng Thiên Thanh Thạch - thuỷ tổ khai viện tự mình thiết lập, nói là căn cơ của Thiên Thần học viện chúng ta, nhưng vài vạn năm nay vẫn không có động tĩnh, hôm nay tại sao lại tự nhiên động nhỉ?
- Chẳng lẽ là thuỷ tổ hiển linh?
Từng gióng nói vang lên, mọi người thấy Tứ Tượng thánh trụ có động thì biến sắc. Cùng lúc đó, một trong Tứ Tượng thánh trụ bất chợt xuất hiện một vết nứt ở trên vị trí cách đỉnh thánh trụ mười thước.
Ngay sau đó, một tiếng leng keng đột nhiên vang lên. Bá... Trong giây lát, một thanh kiếm sắc vút lên trời từ bên trong thánh trụ, hóa thành một tàn ảnh bay thẳng vào trong viện... ngay lúc này trên quảng trường của nội viện, Kim Nhất Lôi đang lướt đi, phóng thẳng về hướng Tần Trần.
Lúc này Bàn Linh Khôi Lỗi ném thi thể đã vỡ nát của Đỗ Ngọc Nhiễm sang một bên, quay qua ngăn cản Kim Nhất Lôi.
- Chỉ là khôi lỗi Linh Luân cảnh mà muốn ngăn cản ta?
Kim Nhất Lôi hừ lạnh một tiếng, đánh ra một trảo. Ầm... Tiếng vang trầm thấp vang lên, thân ảnh của Bàn Linh Khôi Lỗi tức thì rút lui. Kim Nhất Lôi không nói hai lời, nhanh chóng tới gần Tần Trần.
- Kiếm chém!
Lúc này, trong mắt của Tần Trần là sự đạm mạc. Một tiếng quát thấp vang lên. Keng... Trong giây lát, một thanh cự kiếm trăm mét giáng từ trên trời xuống.
Bùm... Trong khoảnh khắc, chỗ của Kim Nhất Lôi đang đứng bị nổ tung, mặt đất bốn phương xuất hiện vết rách chằng chịt, khuếch tán toàn bộ quảng trường nội viện rộng lớn, giống như Bát Quái trận vậy.
Cự kiếm giáng từ trên trời xuống, uy thế cực kỳ kinh khủng. Khói mù tiêu tán, mọi người chỉ nhìn thấy thân ảnh của Kim Nhất Lôi giờ này đã bị cự kiếm ghim thành bọt máu. Đường đường là trưởng lão cấp cao của Thiên Thần học viện, cường giả Linh Phách kỳ tứ trọng, lúc này lại bị một kiếm chém nát. Cảnh tượng này quá mức chấn động, tất cả mọi người hoàn toàn ngây ngốc.
- Đây là... Tứ Tượng thánh trụ!
Lúc này Liệt Hỏa lão tổ run rẩy, cả người cả miệng đều run rẩy. Tứ Tượng thánh trụ chính là tượng trưng cho Thiên Thần học viện, vài vạn năm nay không có ai khám phá ra bí mật của nó. Tất cả mọi người đều nói, Tứ Tượng thánh trụ là căn cơ của Thiên Thần học viện, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai thấy uy năng của Tứ Tượng thánh trụ như thế nào!
Liệt Hỏa lão tổ tỉ mỉ phát hiện ra thanh kiếm đang chỉ thẳng lên trời kia trên chuôi của nó có điêu văn của Tứ Tượng thánh trụ. Một con Thanh Long! Nói như thế, lẽ nào... Liệt Hỏa lão tổ ngẩn ra. Lẽ nào Tứ Tượng thánh trụ không phải là bốn thạch trụ, thực ra bên trong cột đá chứa... Kiếm! Cự kiếm ở trước mắt hẳn là mới rút ra từ trong cột đá, cấp tốc phi đến chém giết Kim Nhất Lôi.
Suy nghĩ kỹ thì Tứ Tượng thánh trụ đúng là giống... hộp chứa kiếm. Chỉ có điều không phải là hộp kiếm bốn phía có góc cạnh, mà là hộp kiếm giống ống đồng. Đây mới là bí mật thật sự của Tứ Tượng thánh trụ sao? Nhưng tại sao Tần Trần lại làm được, có thể dẫn động được Tứ Tượng thánh trụ?
Đây không chỉ là nghi vấn của riêng Liệt Hỏa lão tổ mà cũng là nghi vấn của mọi người có mặt. Lúc này Tống Phong Ngọc run rẩy, không kiềm chế được, nói:
- Ngươi ngươi ngươi... Ngươi dám giết trưởng lão cấp cao, phản rồi, phản rồi.
- Không chỉ hắn, ngươi cũng phải chết!
Tần Trần quát một tiếng, cự kiếm phóng lên, kiếm mang lần nữa tản ra một luồng khí xơ xác tiêu điều.
- Chém!
Tần Trần căn bản không nói nhảm, dứt khoát chém ra một kiếm. Một tiếng phụt vang lên, cự kiếm kia vẫn chưa nhúc nhích, nhưng một ánh kiếm đã tản ra. Thân ảnh của Tống Phong Ngọc từ một phân thành hai, máu tươi tung tóe. Vừa rồi ba vị trưởng lão dáng vẻ bệ vệ phách lối, lúc này đã hoàn toàn ủ rũ.
Còn lại Thường Lương, lúc này một câu cũng nói không nên lời. Lùi lại một bước, mặt của Thường Lương xám như tro tàn.
- Thường Lương trưởng lão, ngươi muốn đi đâu?
Lúc này Tần Trần lạnh lùng nói:
- Vừa rồi không phải muốn giết ta sao? Hôm nay nếu đã đại khai sát giới, vậy thêm ngươi nữa cũng không nhiều.
Vừa dứt lời, cự kiếm lần nữa tỏa một ánh hào quang.
- Thủ hạ lưu tình!
Ngay lúc này, một câu nói vang dội đột nhiên vang lên. Một thân ảnh đạp không mà đến, tốc độ cực nhanh. Nhưng tốc độ có mau hơn nữa cũng không nhanh hơn được kiếm mang.
- Viện trưởng cứu ta!
Lúc này Thường Lương đã hoàn toàn bị dọa sợ. Bùm... Chỉ là, một lời còn chưa nói xong, Thường Lương đã không có bất kỳ khí tức gì nữa. Thân ảnh màu đen kia cuối cùng cũng tới muộn. Trong chớp mắt, ba vị trưởng lão cấp cao đã bỏ mình. Trong nháy mắt, mười mấy thân ảnh có mặt đều không dám thở gấp. Ba người Liễu Phương Ngọc, Phương Thế Thành cùng với Viên Cương mang theo hơn mười vị đệ tử, khuôn mặt cũng tái nhợt.
- Viện trưởng!
- Viện trưởng!
Nhìn thấy người tới, hơn mười vị trưởng lão còn lại ngây người nửa ngày mới hành lễ. Người đàn ông trung niên mặc áo bào huyền mặc, tóc dài buộc lên gọn gàng, phong thần tuấn dật, lúc này không để ý tới ai khác. Phịch phịch phịch... lúc này, trên quảng trường của nội viện, lần lượt từng bóng người nghe được tiếng lộn xộn ở nơi này nên vội vội vàng vàng chạy như bay tới.
- Lui ra!
Một tiếng quát trầm thấp vang lên, tức thì, xung quanh quảng trường, mọi người lúc này cũng không dám thở mạnh, dừng lại.
- Ngươi tên là gì?
Thiên Ám nhìn thiếu niên trước mắt, trong lời nói không sự uy nghiêm của viện trưởng, giống như thái độ của một vị trưởng bối đối với vãn bối hơn.
- Tần Trần!
- Ngươi làm thế nào mà khởi động được Tứ Tượng thánh trụ?
Thiên Ám lần nữa hỏi.
- Chuyện này cũng không thể nói cho ngươi!
Tần Trần dứt khoát nói:
- Viện trưởng của Thiên Thần học viện các ngươi đời sau không bằng đời trước, trưởng lão của học viện ai cũng cấu kết với các nhóm đệ tử!
- Ta thấy, nếu Thiên Thanh Thạch mà biết được, ván quan tài cũng không đậy kín nổi.
- Tần Trần!
Ngữ khí của Thiên Ám viện trưởng tăng cao thêm vài phần, nói:
- Ngươi phải biết, Tứ Tượng thánh trụ liên quan tới bí mật của Thiên Thần học viện, chuyện này không thể khinh thường!
- Nếu liên quan tới bí mật của Thiên Thần học viện, ngươi thân là viện trưởng lại không bảo vệ bí mật, giờ lại tới hỏi ta?
Tần Trần vung bàn tay lên.
- Hồi!
Dứt lời, cự kiếm đột ngột dâng lên từ mặt đất, hóa thành làn khói, biến mất. Ngay lúc đó, cửa lớn của ngoại viện, thánh trụ lần nữa hợp nhất, bình ổn như lúc ban đầu! Cảnh tượng mới rồi như chưa phát sinh. Thiên Ám nhìn về phía Tần Trần, ánh mắt trở nên thâm thúy.
- Ngươi có quan hệ gì với Thiên Thanh Thạch? Hoặc có lẽ là, ngươi có quan hệ gì với Minh Uyên đại đế?
Lời này vừa dứt, Tần Trần lạnh nhạt nhìn Thiên Ám.
- Ta có quan hệ gì với bọn họ, ngươi còn không có tư cách biết.
Nghe vậy, ở một bên, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tần Hải đã hoàn toàn há hốc mồm. Đứng trước mắt bọn họ, là ai? Viện trưởng của Thiên Thần học viện - Thiên Ám!
Trong toàn bộ Bắc Minh đế quốc, đây là nhân vật duy nhất có thể so sánh với Minh Ung hoàng đế của Bắc Minh đế quốc. Tần Trần nói như vậy, thật... không sợ chết sao?