Thần Đạo Đế Tôn

Chương 153: Kiếm tới

Chương Trước Chương Tiếp

Cứ thế giết Tần Trần đúng là không hợp lý lắm. Nhưng, Thiên Tử đảng chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.

- Được!

Kim Nhất Lôi gật đầu, nói:

- Tội chết có thể miễn, thế nhưng dựa vào khôi lỗi để cướp đoạt tích phân của người khác, tàn sát rất nhiều đệ tử, chuyện này rất nhiều đệ tử đều biết, tội sống khó tha!

- Ừm?

Liệt Hỏa lão tổ nhíu mày.

- Huỷ bỏ tu vi, đuổi ra khỏi học viện!

Kim Nhất Lôi nói năng hùng hồn. Nghe vậy, Tần Sơn tức thì biến sắc, nhìn về phía Liệt Hỏa lão tổ.

- Không thể được!

Liệt Hỏa lão tổ quát:

- Nếu như làm như thế, vậy tu vi của Tần Trần không còn lại chút gì, làm thế nào tự bảo vệ mình?

- Liệt Hỏa trưởng lão, ta đã lui một bước, ngươi còn chưa hài lòng? Vậy nên giao phó với đệ tử trong học viện như thế nào?

- Không hài lòng!

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. Mọi người tức thì ngẩn ra. Các trưởng lão đang thương thảo nên xử phạt Tần Trần như thế nào, là ai dám xen mồm? Tất cả ánh mắt đều tập trung vào một thân ảnh, chính là Tần Trần. Lúc này Tần Trần khẽ nhíu mày, nói:

- Ta nói rất rõ rồi, khôi lỗi là do ta phát hiện, thuộc về ta, ta sử dụng nó không tính là trái với quy củ.

- Thứ hai, người muốn giết ta, ta muốn giữ mạng sống đương nhiên phải giết người!

- Thứ ba, cướp đoạt tích phân càng không trái với quy tắc.

- Ta không làm gì sai, quy tắc của học viện cũng không ràng buộc được ta!

Lúc này trên trán của Tần Trần rõ ràng nhìn thấy xuất hiện một tia không kiên nhẫn. Thấy như vậy, Diệp Tử Khanh cũng dự cảm rằng sẽ có chuyện không tốt phát sinh. Hầu như mỗi lần nàng nhìn thấy Tần Trần xuất hiện vẻ không nhịn được đều sẽ có người gặp nạn, thậm chí là... mất mạng!

- Ngươi câm miệng!

- Ngươi câm miệng!

- Ngươi câm miệng!

Dường như là đồng thời, ba vị trưởng lão Kim Nhất Lôi, Tống Phong Ngọc, Thường Lương đều không nhịn được mà quát lên. Chư vị trưởng lão đều có vị trí cao cao tại thượng trong Thiên Thần học viện, hôm nay lại liên tục bị một tên đệ tử nội viện không biết hối cải, dáng vẻ tự cho là đúng.

Thật sự cho rằng Thiên Thần học viện là do nhà hắn mở đấy à? Nghe họ nói vậy, xung quanh tức thì cứng ngắc. Sắc mặt của Tần Trần đen lại.

- Một đệ tử nội viện nho nhỏ lại không biết hối cải, đụng chạm tới mấy vị trưởng lão, ai cho ngươi gan to như vậy!

Lúc này Đỗ Ngọc Nhiễm không nhịn được mà hừ một tiếng.

- Ngươi mà nói thêm câu nữa, ta không ngại làm thịt ngươi!

Ánh mắt của Tần Trần đảo qua, nói:

- Thiên Tử ở sau lưng ngươi còn chưa thể trở thành kim bài miễn tử của ngươi được, hiểu chưa?

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Đỗ Ngọc Nhiễm phát lạnh. Gã có thân phận Linh Đồ, cao thủ Linh Thai kỳ cửu trọng, ở trong Thiên Thần học viện có thể ngang cơ với số rất ít Linh Tử. Thân là thủ lĩnh Linh Đồ của Thiên Tử đảng, bình thường là gã uy hiếp người khác, ai dám uy hiếp gã? Bản thân Tần Trần mạng nhỏ còn khó bảo toàn, giờ này lại còn dám cuồng ngôn, hung hăng bá đạo uy hiếp muốn làm thịt gã?

- Chư vị trưởng lão!

Lúc này Đỗ Ngọc Nhiễm tức thì chắp tay, quát:

- Người này ngay trước mặt của chư vị trưởng lão lại dám uy hiếp làm thịt đệ tử, không thể không trừng phạt nghiêm khắc...

Ầm... Rầm rầm rầm... Đột nhiên, một tiếng ầm vang lên, Đỗ Ngọc Nhiễm vốn đang đứng đó nói chuyện, trong nháy mắt đã bị một hắc ảnh kéo lên lôi đài, một quyền đánh bể đầu. Óc vỡ tung tóe, thân ảnh màu đen kia giáng quyền liên tiếp, căn bản không chút lưu tình.

Tần Trần liếc mắt nhìn thi thể tràn đầy máu tươi, thản nhiên nói:

- Ta nói rồi, ngươi mà nói thêm câu nữa, ta sẽ làm thịt ngươi!

- Ta là người không thích nuốt lời.

Trong chớp nhoáng, không khí lặng ngắt như tờ. Diệp Tử Khanh há hốc mồm. Bốn người Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc, Trương Tiểu Soái như đang nằm mơ. Liệt Hỏa lão tổ, Kim Nhất Lôi, Thường Lương cùng với Tống Phong Ngọc đều trừng mắt há hốc mồm. Ở ngay trước mặt bọn họ, ở trước mặt tất cả mọi người, Tần Trần đã làm thịt Đỗ Ngọc Nhiễm.

Lúc này Tần Trần đúng là rất khó chịu. Vốn dĩ quy tắc của Thiên Thần học viện, đồ tôn Thiên Thanh Thạch của mình định chế khá tốt, còn đặc biệt hỏi vị sư tổ là hắn. Lần này tiến vào Thiên Thần học viện vốn định lẳng lặng làm đệ tử, không trái với quy tắc của học viện. Nhưng bọn người kia thật sự là vô cùng làm càn.

Nghiêm phạt hắn? Bắt quy củ do hắn tạo ra để chế tài chính hắn? Vậy thì xem thử là ai chế tài ai!

- Tần Trần, làm càn!

Kim Nhất Lôi đã hoàn toàn tức giận. Lần này, cho dù Tần Trần vô tội, hiện tại cũng thành có tội. Ngay trước mặt bọn họ lại giết một vị Linh Đồ. Tên khốn này điên rồi sao? Liệt Hỏa lão tổ cũng phải trợn mắt há hốc mồm. Cho dù ông ấy muốn bảo vệ Tần Trần, bây giờ căn bản cũng không thể nữa.

Lúc này Tần Sơn cũng đã ngây ngốc, đầu ong ong, vội vàng nhìn về phía Kim Nhất Lôi, chắp tay nói:

- Kim trưởng lão, đệ đệ ta chỉ là nhất thời...

- Cút!

Kim Nhất Lôi đánh ra một chưởng, phịch một tiếng, thân thể của Tần Sơn lúc này giống như một phát pháo đạn, bay ngược trở về.

- Sơn nhi!

- Đại ca!

- Đại ca!

Liệt Hỏa lão tổ, Tần Hải, Tần Trần tức thì cả kinh.

Thân thể của Tần Sơn chỉ mới vừa khôi phục được căn cơ, nhưng tu vi mới xem như là Linh Hải cảnh sơ kỳ mà thôi, một chưởng của cường giả Linh Phách kỳ sẽ cuồng bạo tới mức nào.

- Sơn nhi!

Lúc này Liệt Hỏa lão tổ nhức nhối đến mức tận cùng. Vội vàng lấy một viên linh đan màu xanh ra cho Tần Sơn dùng.

- Tần Trần làm càn như này còn dám đứng ra nói chuyện thay hắn, ta thấy vị đồ nhi này của Liệt Hỏa lão tổ ngươi cũng không biết chết sống nữa rồi!

- Kim Nhất Lôi, đồ nhi ta mà xuất hiện vấn đề gì, lão tử sẽ liều mạng với ngươi!

- Hừ!

Kim Nhất Lôi hừ một tiếng, căn bản không rảnh để ý tới. Hôm nay không giết Tần Trần, gã căn bản không có cách nào giao phó với Thiên Tử.

- Ai cho ngươi xuất thủ!

Lúc này sắc mặt của Tần Trần âm trầm tới mức đáng sợ. Cùng lúc đó, trong mắt của ba tên Linh Đồ Liễu Phương Ngọc, Phương Thế Thành, Viên Cương nở ý cười nhìn có chút hả hê. Tần Trần tự tìm chết. Cứng đối cứng với trưởng lão cấp cao? Toàn bộ Thiên Thần học viện, cho dù là Linh Tử cũng không dám phóng đãng như thế.

- Bản tọa không những phải ra tay mà còn muốn xuất thủ làm thịt con thỏ nhỏ chết bầm như ngươi nữa đó!

Kim Nhất Lôi đã hoàn toàn nổi giận. Hai người Tống Phong Ngọc cùng Thường Lương cũng tỏa ra sát khí nghiêm nghị.

- Làm thịt ta?

Tần Trần cười lạnh nhạt, bước ra:

- Trong Thiên Thần học viện có đám trưởng lão cấp bậc như các ngươi, Thiên Thanh Thạch chắc sẽ muốn phá ván quan tài sống dậy, dùng một cái tát đập chết đám các ngươi!

- Làm càn!

- Cuồng vọng!

- Đại danh của viện trưởng đầu tiên há là tên ngươi được tùy ý nói ra khỏi miệng?

Lúc này ba vị trưởng lão cũng đằng đằng sát khí.

- Ngươi cho rằng chỉ cần một con khôi lỗi Linh Luân cảnh là có thể bảo vệ được ngươi sao?

Kim Nhất Lôi giễu cợt, bàn tay chộp về phía đầu của Tần Trần. Thấy như vậy, Diệp Tử Khanh lập tức sải bước ra.

- Lui lại!

Tần Trần quát.

- Nhưng...

- Lui lại!

Tần Trần lần nữa nói:

- Đám tôm tép này mà ta không trị được thì khác gì phế vật!

Diệp Tử Khanh từ từ lui xuống. Tức thì, Kim Nhất Lôi chớp mắt đã đi tới trước mặt Tần Trần.

- Nhận lấy cái chết đi!

Một chưởng đánh ra, trong mắt Kim Nhất Lôi tỏa ra sát cơ cực thịnh. Lúc này Tần Trần cũng hơi vung bàn tay ra.

- Tiểu tử này không phải là muốn cứng đối cứng với Kim trưởng lão chứ?

Liễu Phương Ngọc giễu cợt một câu. Tần Trần căn bản lười để ý tới xung quanh. Bàn tay vung ra, một tiếng rin rít từ từ vang lên.

- Kiếm tới!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️