Luc này, con rối Bàn Linh đứng dậy, thân thể to lớn lại giống như con mèo ngoan ngoãn ở trước mặt Tần Trần, cơ thể hơi cúi xuống.
- Cắn nuốt chúng, ngươi mới có thể khôi phục được một ít cơ năng, ta sẽ nghĩ cách làm cho ngươi trở lại đỉnh phong!
Tần Trần thản nhiên phất tay nói.
Con rối Bàn Linh này bước chân ra, để lại từng dấu chân thật sâu trên nền đỉnh núi cứng rắn.
Từng tiếng ken két vang lên, con rối Bàn Linh không ngừng nhai, áo giáp phía ngoài thân thể của hắn dần trở nên lấp lánh chói lòa.
Khí tức cuồn cuộn trong cơ thể cũng đang dần tăng lên.
Hắn vốn có khí tức Linh Đài cảnh, vào lúc này đã trực tiếp ép tới Linh Luân cảnh.
Bốn Linh cảnh lớn là Linh Hải cảnh, Linh Đài cảnh, Linh Luân cảnh, Linh Phách cảnh.
Mỗi lần nâng cao một cảnh giới đều cần lượng linh khí rất lớn, cũng không thể thiếu được vô số thiên tài địa bảo và linh thạch.
Nhưng khí tức của con rối Bàn Linh này lại trực tiếp từ Linh Đài cảnh vốn thấp nhất tăng lên tới Linh Luân cảnh mạnh nhất.
- Đi thôi!
Tần Trần lại buồn bã nói:
- Tên to con, hỏi ngươi có lẽ ngươi cũng không thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sau khi ta đi.
- Không biết mấy tên thằng nhóc thối Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch thế nào, còn cả thằng nhóc thối Thanh Vân kia nữa. Ta không yên tâm nhất không phải là mấy đồ tôn mà là hắn...
Tần Trần chậm rãi rời đi.
Hắn bước tới bên cạnh gốc Thanh Ngọc Liên, hái xuống từng hạt sen.
Tổng cộng có mười bảy hạt, không thiếu hạt nào.
Mà giờ phút này, sau khi năm con rối xuất hiện, đỉnh núi đang chân động đã hoàn toàn dừng lại.
Cảnh tượng như vậy quá kỳ lạ, không ai biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
- Xuống!
Lúc này, một tiếng quát khẽ, đột nhiên vang lên.
Trên đỉnh núi kia, bóng dáng Tần Trần bước tới.
Phía sau là con rối Bàn Linh với toàn thân mặc giáp sắt màu đen, da ngăm đen, đang đi lại leng keng, cho người ta cảm giác như có một ngọn núi lửa sắp phun trào.
- Cản hắn lại!
Tô Triếp quát khẽ một tiếng, mười mấy bóng người phía sau lần lượt lao ra.
Mười mấy người này đều là cảnh giới trên Linh Hải cảnh ngũ trọng, khí tức mạnh mẽ, ai nấy đều đằng đằng sát khí.
Bên kia, một người thanh niên dẫn đầu trong Liễu môn cũng à đi ra.
Người này tên là Liễu Phu Á, ban đầu Liễu Thanh Thừa là người đứng đầu trong Liễu môn nội viện, nhưng bây giờ, Liễu Thanh Thừa đã mất, hắn đứng ra dẫn dắt đệ tử Liễu môn.
Người này vốn nổi tiếng trong viện từ lâu, nhưng vẫn bị hào quang của Liễu Thanh Thừa che khuất, không thể hiện ra được tài năng.
Nhưng lần này, hắn lại không thể không đứng ra.
Đồng thời, Tử Việt của Phương Viên Hội xếp thứ ba trong mười cao thủ hàng đầu của nội viện cũng dẫn theo đệ tử của Phương Viên Hội đi ra.
Không chỉ vậy, những người khác cũng lần lượt bao vây chân núi, chờ đợi Tần Trần đi xuống núi.
- Đó là Thai Phi đứng thứ tư trong nội viện!
- Còn nữa, còn nữa, An Thi Thi đứng thứ năm trong nội viện của chúng ta. Có người nói An Thi Thi lại là thành viên của An Nhiên Uyển. An Nhiên Uyển, chính là do Linh tử An Vũ Tình sáng lập ra, chỉ thu toàn mỹ nữ!
- Các ngươi không thấy Chử Thông và Đới Thắng từ trước đến nay rất ít lộ diện cũng tới sao? Hai người bọn họ đã bao giờ đi cùng nhau?
- Lần này này, mười người đứng đầu nội viện, ngoại trừ Liễu Thanh Thừa, Liễu Xán, Tổ Hùng đã chết, tất cả đều ở đây!
Một vài đệ tử đã bắt đầu xôn xao.
Bọn họ không ngờ được, ngày cuối cùng thí luyện kết thúc lại xuất hiện động tĩnh lớn như vậy.
Động tĩnh lớn như vậy thì cũng thôi, nhưng không ngờ đệ tử đứng đầu nội viện và đoàn thể học viên cũng xuất hiện.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tần Trần đang thản nhiên xuống núi.
Sợ rằng thằng nhóc này còn không biết mình đã xem bỏ mạng rồi.
- Tam đệ!
- Công tử!
- Lão đại!
Lúc này, năm người Tần Hải, Diệp Tử Khanh, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái cùng với Tuân Ngọc đều bước tới.
Nhìn năm người, Tần Trần mỉm cười.
- Được rồi, mọi chuyện đã xong xuôi, chúng ta đi thôi!
Tần Trần nhìn mấy người, thong thả cười nói.
- Lão đại...
Trương Tiểu Soái kéo ống tay áo của Tần Trần, khẽ nói:
- Cho dù chúng ta có muốn chạy, sợ rằng những kẻ này... cũng sẽ không cho chúng ta đi đâu...
- Hả?
Tần Trần thoáng ngẩn người, lại nói với vẻ không để ý:
- Không sao, ai cản ta, kẻ đó chết là được rồi.
Tần Trần không quan tâm.
- Đứng lại!
Đột nhiên có một tiếng quát vang lên từ trong đám người xung quanh.
Tô Triếp chậm rãi bước tới, quát:
- Tần Trần đúng không? Giao hạt sen trong tay ngươi ra!
- Ồ?
Nghe được lời này, Tần Trần mỉm cười nhưng không nói gì.
- A cái gì chứ?
Liễu Phu Á cũng là nói:
- Ngươi giết đệ tử Liễu môn ta, bây giờ lại cướp bảo bối do chúng ta phát hiện, ngươi không giao ra là muốn chết sao?
- Muốn chết à?
Tần Trần lắc đầu nói:
- Sống sót mới thú vị, ta không muốn chết!
- Không muốn chết, vậy thì giao ra!
Đới Thắng với dáng người vạm vỡ đứng bên cạnh cũng quát.
Hắn chính là người đứng thứ tám của nội viện, chỉ là một Tần Trần, hắn căn bản không để tâm.
- Tuy nhiên, lời các ngươi nói hình như không đúng!
Tần Trần nói:
- Hạt sen của gốc Thanh Ngọc Liên này đang mọc tốt trên đỉnh núi, vừa rồi lúc ta đi tới, nhìn thấy đám người các ngươi đều chạy trối chết xuống dưới chân núi.
- Ta mạo hiểm cả tính mạng mới hái được thứ này, sao các ngươi có thể nói là ta cướp?
- Miệng lưỡi linh hoạt!
Chử Thông bực bội nói:
- Đỉnh núi đột ngột phát sinh hiện tượng kỳ lạ, chúng ta vốn định chờ tới khi hiện tượng kỳ lạ trên đỉnh núi biến mất mới đi hái, ngươi lại nhanh chân đến trước, còn ở đây nói bậy!
- Như vậy nói cách khác, Thanh Ngọc Liên Tử này vốn là vật vô chủ, các ngươi phát hiện nhưng không có bản lĩnh hái xuống, cho nên mới phải chờ!
- Ta mạo hiểm tính mạng hái được hạt sen, vậy chẳng phải nó nên thuộc về ta sao?
- Ngươi...
- Nói nhảm với hắn làm gì!
Cổ Hạt bực bội nói với giọng điệu thâm trầm:
- Không giao thì phải chết. Tần Trần, ngươi rốt cuộc muốn chết hay muốn hạt sen?
Mấy người lập tức giương cung bạt kiếm, đằng đằng sát khí.
Mấy trăm đệ tử đến từ Thiên Tử Đảng, Liễu môn, Phương Viên Hội xung quanh đều lần lượt tiến tới bao vây.
Trương Tiểu Soái đã toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng những kẻ này khiếp sợ, vừa rồi không dám qua lấy hạt sen. Tần Trần lấy, bây giờ chúng lại ỷ vào đông người, ở đây cưỡng ép giao ra.
Đúng là không biết xấu hổ!
- Lão đại, ngươi nói phải làm sao bây giờ?
Trương Tiểu Soái bực bội nói:
- Những kẻ này đúng là không biết xấu hổ. Ngày hôm nay, cho dù Trương Tiểu Soái ta có phải chết ở đây, cũng chống lại chúng tới cùng!
Ầm...
Trương Tiểu Soái vừa dứt lời, Tần Trần lại đập một gậy xuống.
- Ngươi muốn chết nhưng ta không muốn chết!
Tần Trần cười mắng:
- Một đám bạn nhỏ ở đây ríu rít mà thôi, có gì mà chết với không chứ?
Bạn nhỏ...
Lúc này, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái đều không nhịn được, nuốt nước bọt.
Bọn họ biết Tần Trần đạt đến Linh Hải cảnh cửu trọng không sai, nhưng bây giờ bọn họ đang phải đối mặt với mấy trăm đệ tử Linh Hải cảnh đấy.
Những kẻ này cứng rắn nhào lên, cho dù Tần Trần có đạt tới Linh Hải cảnh cửu trọng cũng không chống đỡ được.