Thần Đạo Đế Tôn

Chương 145: Con rối bàn linh

Chương Trước Chương Tiếp

Ở trong dãy núi xuất hiện một cảnh tượng khá thú vị.

Lúc này, từng bóng người chạy về phía dưới chân núi, nhưng có một bóng người lại chạy ngược lên đỉnh núi.

- Là Tần Trần!

Trong đám người đột nhiên có người kêu lên.

- Tần Trần?

Lúc này, một nhóm người ở dưới chân núi từ phía xa nhìn thấy cảnh tượng trên dãy núi.

Vào giờ phút này, nam tử dẫn đầu mặc trường sam, một tay đặt ra sau lưng, nhìn lên đỉnh núi kia.

- Tô Triếp sư huynh, người kia chính là Tần Trần!

Phía sau người thanh niên, Cổ Hạt cung kính nói.

- Ồ? Chính là hắn à?

Tô Triếp nhíu mày, cười nhạo nói:

- Đúng là kẻ không sợ chết, trên đỉnh núi kia sinh ra một gốc Thanh Ngọc Liên không ngờ đã chín, thậm chí còn có hạt sen trưởng thành. Nếu không phải mấy người Tử Việt, An Thi Thi làm hỏng chuyện tốt của ta, ta đã lấy được rồi!

- Thằng nhóc này không muốn sống nữa rồi. Ngay cả Tô Triếp đại ca cũng không leo lên núi trong lúc đá rơi loạn, thằng nhóc này...

Một đệ tử nịnh nọt nói.

Chỉ là đệ tử kia còn chưa nói hết lời, tốc độ của Tần Trần lại càng nhanh hơn...

- Người này...

Mấy người đều thoáng biến sắc.

Càng gần đến đỉnh núi, đá rơi càng nhiều, tốc độ càng nhanh, nhưng Tần Trần, càng lên cao thì tốc độ cũng càng nhanh hơn.

Bên kia, một đám người cũng dừng lại.

- An sư tỷ, thằng nhóc này chính là Tần Trần.

- Ồ?

An Thi Thi nhìn bóng dáng trên đỉnh núi, cười nói:

- Đúng là một thiếu niên thú vị.

Đồng thời, càng lúc càng có nhiều người chú ý tới hành động của Tần Trần, lúc này tất cả đều chờ đợi lo lắng.

Người này thật sự không sợ chết à!

Vào giờ phút này, Tần Trần lại đang leo lên đỉnh núi.

- Nó ở đâu vậy?

Tần Trần nhíu mày, nhìn đỉnh núi bằng phẳng rộng một trăm mét.

- Gốc Thanh Ngọc Liên!

Nhìn thấy gốc Thanh Ngọc Liên, Tần Trần khẽ nhếch môi cười.

- Gốc Thanh Ngọc Liên ở đây, những vật thú vị kia chắc hẳn cũng ở đây!

Vào giờ phút này, hắn căn bản không để ý tới đám người đang quan tâm tới mình ở phía dưới.

Hắn bước tới, đứng ở trên đỉnh núi.

Vào giờ phút này, tất cả đỉnh núi đều đất rung núi chuyển, tiếng ầm ầm không ngừng mạnh hơn.

Đứng trên đỉnh núi, mặt đất nứt ra, những hòn đá lăn xuống đi, dường như có vật gì đó muốn chui từ dưới đất lên vậy.

Lúc này, vẻ mặt đám người còn lại đã khó có thể bình tĩnh được.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?

Tần Trần leo lên đỉnh núi, nhưng đỉnh núi càng lúc càng chấn động mạnh, bọn họ căn bản không nhìn thấy được.

- Tô Triếp sư huynh, chúng ta...

- Chờ!

Tô Triếp lạnh lùng nói:

- Bất luận người này có thu được gốc Thanh Ngọc Liên, chúng ta cứ chờ ở đây!

- Chờ hắn xuống giao ra hạt sen, bằng không... giết không tha!

Một lời vừa dứt, vẻ mặt Tô Triếp càng thêm lạnh lùng.

- Vâng!

Mấy người đều nóng lòng chờ đợi.

Không quan tâm Tần Trần lợi hại thế nào, nhưng đối mặt với Tô Triếp – người mạnh nhất nội viện vẫn không tính là gì cả.

Vào giờ phút này, mấy người Tần Hải, Diệp Tử Khanh đứng trên một cái cây lớn ở dưới chân núi, nhìn lên đỉnh núi với vẻ do dự không quyết.

- Ngọn núi này vốn do bọn họ gây ra chấn động, nhưng tam đệ xông lên như thế...

Tần Hải lo lắng nói:

- Chỉ sợ lát nữa những kẻ này sẽ không cho chúng ta rời đi dễ dàng đâu!

Lời này vừa nói ra, mấy người Diệp Tử Khanh đều khẽ nhíu mày.

Tần Trần lỗ mãng xông lên như vậy, đúng là quá nóng nảy.

Động tĩnh khác thường như vậy chính là bảo vật xuất thế, đệ tử khắp nơi đều sẽ không bỏ qua.

Hơn nữa, bọn họ nghe vài lời bàn luận xung quanh, hình như trên đỉnh núi kia có mọc ra một gốc Thanh Ngọc Liên.

Điều kiện hình thành gốc Thanh Ngọc Liên rất hà khắc, không phải nhờ linh khí, khí hậu thiên địa mà thuần túy là cơ duyên.

Gốc Thanh Ngọc Liên mọc ra hạt sen, có thể tập trung khả năng dẻo dai của Linh Hải, còn có thể nâng cao tính ổn định của linh đài khi chế tạo.

Thứ này là vô giá, quý giá đã không đủ để hình dung.

Nếu võ giả Linh Đài cảnh gặp phải, chỉ sợ cũng sẽ liều mạng cướp giật, nữa là Linh Hải cảnh.

Lúc này Tần Trần không suy nghĩ tới sự lo lắng của mấy người Diệp Tử Khanh.

Hắn đứng ở trên đỉnh núi, nhìn mặt đất xung quanh nứt ra, khẽ thì thầm:

- Các ngươi ngủ yên mấy vạn năm, không nên tiếp tục ngủ say ở đây nữa.

- Hôm nay Tần Trần ta trở về, các ngươi còn không mau quỳ xuống đón tiếp!

Hắn quát khẽ một tiếng, trong cơ thể có từng linh khí tập trung tản ra, từng linh ấn dây dưa, tổ hợp với nhau.

Những linh ấn này lập tức ngưng tụ ra từng áo giáp.

Năm áo giáp linh ấn lóe ra ánh sáng mờ.

Từng tầng khuếch tán ra, phóng ra cả đỉnh núi.

Két...

Đột nhiên, mặt đất trên đỉnh núi phát ra một tiếng vỡ vụn.

Trên mặt đất xuất hiện một bóng người.

Toàn thân bóng dáng kia đều tối tăm giống như được làm bằng thép đen, mơ hồ, hiện lên đường vân màu đỏ thẫm.

Vào giờ phút này, Tần Trần nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại cong môi cười.

- Con rối Bàn Linh, đã đến lúc tiếp đón chủ nhân của các ngươi rồi!

Hắn vung bàn tay lên, con rối kia quỳ một chân xuống đất, chắp hai tay bái lạy.

Ngay sau đó, từng bóng dáng từ dưới mặt đất xuất hiện.

Đủ năm bóng người cao hai mét, mặc giáp sắt màu đen bao lấy làn da đen như mực.

Đông...

Nhưng trong lúc năm con rối vừa bước được một bước, một tiếng động vang lên, một con rối đã vỡ vụn ra.

- Cuối cùng vẫn không chịu nổi thời gian trôi qua...

Nhìn con rối bị vỡ vụn, Tần Trần khẽ thì thầm.

Cốc cốc cốc...

Ngay sau đó, cơ thể của ba con rối đều rơi ra từng mảnh, phát ra tiếng kim loại.

Vào giờ phút này, nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ kinh hãi nói không ra lời.

Cơ thể của từng con rối vỡ nát, biến thành mảnh vụn.

Nhưng nhìn kỹ lại, những mảnh vụn này lại khiến người ta không có cách nào mở mắt ra được.

Tử Ngọc Bảo Kim!

Thần Canh Thạch!

Tam Diệp Huyền Thiết!

...

Con rối ngã xuống đất, biến thành đá vụn, nhưng trong mỗi cục đá vụn lại ẩn chứa kim loại, đơn giản là nguyên liệu hiếm để chế tạo linh khí tứ phẩm thậm chí là linh khí ngũ phẩm.

Mỗi loại đều khiến cho người ta giận sôi.

Nhưng bây giờ, những kim thạch bảo bối quý hiếm này lại dùng để chế tạo năm con rối như vậy.

- Hỏng bốn con rồi...

Tần Trần chợt buồn bã vô cớ.

Con rối Bàn Linh!

Năm đó, lúc hắn là Cửu U Đại Đế đã tự mình chế tạo, con rối như vậy ngoại trừ không có tư duy riêng, những hành động khác hoàn toàn tương tự với nhân loại bình thường.

Hơn nữa mỗi con được chế tạo ra đều là cường giả Linh Phách cảnh.

Năm đó, thằng nhóc Thanh Vân kia thu một đám đồ đệ, cũng không biết huấn luyện, tìm đến sư tôn là hắn.

Tần Trần cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, mới chế tạo những con rối này để rèn luyện cho các đồ tôn của mình.

Minh Uyên thân là Bắc Minh Đại Đế cùng với Thiên Thanh Thạch sáng lập Thiên Thần Học Viện, còn có mấy người Tần Thiên Nguyên đều bị những con rối này "chiếu cố".

Mãi về sau, hắn rời khỏi Uyên Cốc, vốn tưởng những con rối Bàn Linh này cũng có thể ở trong Uyên Cốc, không ngờ lại lưu lạc đến đây.

Nhìn con rối duy nhất này, Tần Trần phất tay một cái.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️