Thần Đạo Đế Tôn

Chương 142: Thấy buồn nôn

Chương Trước Chương Tiếp

- Liều mạng!

Dù sao Tổ Hùng cũng là một trong mười cao thủ hàng đầu của nội viện, Linh Hải cảnh cửu trọng, lúc này chạy không thoát, vậy chỉ có thể liều mạng đánh một trận.

Mà giờ phút này, Sở Ngưng Thi đứng bên cạnh đã sớm khiếp sợ đến tái mặt.

- Tần Trần!

Sở Ngưng Thi bước tới, nhìn Tần Trần và nặn ra một nụ cười.

- Trần ca ca...

Sở Ngưng Thi cười duyên:

- Trần ca ca, lúc trước là do Ngưng Thi sai, nhưng Ngưng Thi không có cách nào, Lăng Thiên được Thiên tử nhìn trúng, Ngưng Thi căn bản không có sự lựa chọn!

- Nếu không liên kết với Lăng Thiên lừa Trần ca ca, chỉ sợ Trần ca ca không chỉ bị phế bỏ Tinh môn, thậm chí còn mất mạng!

Lời này vừa nói ra, Tần Trần chậm rãi bước tới.

Mỉm cười, Tần Trần mở miệng:

- Thi nhi tốt, nói vậy, ta còn phải cảm ơn ngươi?

- Trần ca ca, ta không cần ca ca cảm ơn, Thi nhi làm sai, theo lý phải bị trừng phạt, Trần ca ca trừng phạt ta đi!

Sở Ngưng Thi bước tới với dáng vẻ mặc người xử lý, lại có phần quyến rũ.

- Tốt!

Tần Trần mỉm cười, nói:

- Ngươi có thể lạc đường biết quay lại, Trần ca ca ta... cũng rất cao hứng!

Sở Ngưng Thi nhìn thấy Tần Trần mỉm cười thì vui mừng ra mặt, vẫn liên tục bước tới gần Tần Trần.

Nhưng đột nhiên phụt một tiếng, vẻ tươi cười trên mặt Sở Ngưng Thi biến mất.

Một mũi kiếm xuyên qua bụng, máu tươi theo trường kiếm chảy xuống.

Sở Ngưng Thi quay đầu nhìn bóng hình xinh đẹp phía sau, ánh mắt kinh hãi.

Lúc này, trên mặt Tần Trần vẫn tươi cười.

- Thi Nhi tốt, ngươi yên tâm, ta yêu ngươi như vậy, nhất định sẽ để cho ngươi và Lăng Thiên xuống dưới làm một đôi uyên ương!

Từ từ, Tần Trần thò bàn tay ra, nhẹ nhàng rút thanh đoản kiếm bên trong tay áo sam của Sở Ngưng Thi.

- Về phần ngươi muốn cho ta chết... có lẽ là không có hi vọng rồi!

Ánh mắt Sở Ngưng Thi dần trở nên sắc bén.

- Tần Trần, ngươi… không được chết tử tế!

Sở Ngưng Thi hung ác nói:

- Lăng Thiên sẽ báo thù cho ta, ngươi không trêu chọc nổi Thiên tử đâu!

- Yên tâm, ngươi không cần quan tâm tới những chuyện đó!

Tần Trần mỉm cười, đoản kiếm thò ra, một đóa hoa máu nở rộ trên ngực của Sở Ngưng Thi.

Ngoại trừ hai chữ ác độc, Tần Trần thật sự không nghĩ ra còn từ ngữ nào có thể hình dung về Sở Ngưng Thi.

Nhưng nữ nhân này đến chết vẫn không dừng.

Hắn vỗ tay, nhìn Diệp Tử Khanh đột nhiên xuất hiện phía sau Sở Ngưng Thi.

- Ngươi giết nàng làm gì?

Tần Trần thản nhiên mở miệng.

- Thấy buồn nôn!

Diệp Tử Khanh biết chuyện đã xảy ra với Tần Trần trước đây.

Nhìn thấy Tần Trần tươi cười, Diệp Tử Khanh đỏ mặt, nói:

- Hơn nữa ta vốn là tỳ nữ của ngươi, bảo vệ an nguy cho ngươi cũng là chuyện ta nên làm.

- Không tệ, không tệ, càng lúc càng có dáng vẻ của tỳ nữ!

Nhìn thi thể của Sở Ngưng Thi, Tần Trần thở hắt ra một hơi.

- Ta không phải ta!

Tần Trần thản nhiên mở miệng, ánh mắt rời đi.

Đối với Sở Ngưng Thi, hắn dĩ nhiên không có chút yêu đương say đắm nào, giết nàng cũng giống như giết một kẻ địch của mình vậy, không có gì đặc biệt.

Tần Trần đứng yên, liếc mắt nhìn đám người Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa đang trong tình cảnh khó khăn.

- Đáng chết!

Tổ Hùng nhìn thấy Sở Ngưng Thi mất mạng, biết mọi chuyện tiêu rồi.

- Không thể rút lui!

Tổ Hùng lập tức trầm giọng quát, lại nhìn về phía Liễu Thanh Thừa hô to:

- Liễu Thanh Thừa, nếu không muốn chết, hai người chúng ta lại phải bỏ xuống tất cả để liên thủ!

- Được!

Liễu Thanh Thừa quát:

- Chỉ có giết Tần Trần mới có thể thoát khỏi tình cảnh khốn cùng, ngươi biết nên làm thế nào chứ?

- Ta biết!

Lúc này khí tức của hai người nghiêm nghị, sát khí tăng cao.

Trong nháy mắt, mười mấy bóng người xung quanh đều liều mạng ngăn cản những con Hắc Bạch Sát Hổ.

Hai người Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng xông thẳng ra.

Bọn họ hiểu rõ, không giết Tần Trần thì cuối cùng chỉ còn một con đường chết.

Hai người một trái một phải, dựa vào thân pháp nhanh nhẹn đã tránh được những con linh hổ chặn đường.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Tử Khanh trực tiếp chắn trước mặt Tần Trần.

Vù...

Nhưng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xông ra.

- Cổ Hạt!

Nhìn thấy người vừa tới, vẻ mặt Diệp Tử Khanh trở nên khiếp sợ.

Cổ Hạt xếp thứ sáu trong mười cao thủ hàng đầu của nội viện, người này lại có thể vẫn luôn ẩn nấp, bây giờ mới lộ mặt.

- Diệp Tử Khanh, cần gì bán mạng cho một kẻ chắc chắn phải chết!

Bóng dáng Cổ Hạt lóe lên, trực tiếp đánh về phía Diệp Tử Khanh.

Vào giờ phút này, tuy Diệp Tử Khanh là Linh Hải cảnh thất trọng nhưng Cổ Hạt chính là Linh Hải cảnh cửu trọng, nàng căn bản không có cách nào ngăn cản được hắn.

Trong phút chốc, trước mặt Tần Trần đã không còn gì cản trở.

Hai người Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa đều cầm linh khí của mình trong tay, lập tức xông về phía Tần Trần.

- Liễu Diệp Kiếm Pháp!

- Bá Vương Quyền!

Trong phút chốc, hai người dốc hết toàn lực, muốn một đòn giết chết được Tần Trần.

Ầm ầm...

Đột nhiên, hai tiếng nổ lớn vang lên.

Mấy người Lục Huyền lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Hai cao thủ Linh Hải cảnh cửu trọng bất chấp tất cả, mục tiêu chính là Tần Trần.

Tuy Tần Trần nâng cao rất nhanh, bây giờ đạt tới cảnh giới Linh Hải cảnh lục trọng, nhưng chênh lệch ba tầng, hắn làm sao đỡ được đòn tấn công như vậy?

- Tam đệ!

- Lão đại!

Lập tức, sắc mặt mấy người tái nhợt.

Nếu Tần Trần chết, vậy chỉ sợ những con Hắc Bạch Sát Hổ này sẽ căn bản không để ý tới mệnh lệnh của bọn họ.

Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa quả nhiên có ý định rất hay.

- Tốt xấu gì cũng là mười cao thủ hàng đầu của nội viện, lại chỉ có chút lực công kích như vậy thôi sao?

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Tần Trần!

Mấy người nhìn thấy ba bóng người đấu với nhau trong đám bụi mù mịt.

Vào giờ phút này, kiếm của Liễu Thanh Thừa cắm ở trên ngực của Tần Trần nhưng không sao tiến vào trong cơ thể Tần Trần.

Nắm đấm của Tổ Hùng cũng dừng lại cách ngực Tần Trần vài phân.

Hai võ giả cảnh giới Linh Hải cảnh cửu trọng ra tay phát ra đòn công kích cuồng bạo, Tần Trần lại có thể... không sao?

Cảnh tượng như vậy khiến tất cả mọi người có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

- Quá yếu!

Tần Trần vung bàn tay ra.

Một tay chộp lấy nắm đấm của Tổ Hùng.

Vào lúc này, nắm đấm kia bị Tần Trần dần gỡ ra. Tổ Hùng ngạc nhiên phát hiện, lực lượng của bản thân hắn lại không thể sánh bằng Tần Trần.

Cảnh giới cửu môn nắm giữ nghìn mã lực, cũng được gọi là một giao lực.

Linh Hải cảnh cửu trọng chính là nắm giữ một trăm giao lực.

Nhưng lúc này ở trong tay Tần Trần, một trăm giao lực của hắn lại có vẻ yếu ớt tới mức đáng thương.

Thực lực chênh lệch quá lớn!

Lực lượng Tần Trần ít nhất gấp đôi hắn!

Mà giờ phút này, một bàn tay khác của Tần Trần đã nắm lấy mũi kiếm.

Liễu Thanh Thừa cảm giác như có một ngọn núi lớn đập thẳng xuống.

Đứng ở vị trí mũi kiếm dường như không phải là Tần Trần, mà là một ngọn núi cao trăm trượng.

- Đáng giận...

Hai người nằm mơ cũng không ngờ được, bọn họ vốn định tập kích Tần Trần, nhưng bây giờ ngược lại tập kích không thành công, bọn họ còn bị Tần Trần kìm chế.

- Thật sự tưởng ta... không phải là đối thủ của các ngươi sao?

Tần Trần hừ một tiếng, tay cầm mũi kiếm chém ra.

Phụt phụt phụt phụt...

Máu chảy xuôi, cơ thể của Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng ngã rầm xuống đất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️