- Hắc Bạch Sát Hổ!
Nhìn thấy một con Hắc Bạch Sát Hổ kia ngăn cản trước mặt, Trương Tiểu Soái, Lục Huyền đều không khỏi nuốt nước bọt.
Đây chính là linh thú nhị giai.
Bọn họ nhất thời không cẩn thận sẽ bị nó nuốt vào bụng.
Dù sao bọn họ chỉ là cảnh giới Linh Hải cảnh, làm sao có thể đấu được với con Hắc Bạch Sát Hổ Linh Đài cảnh.
- Tiểu lão hổ, chúng ta tới nói chuyện một chút được không?
Tần Trần nhìn con Hắc Bạch Sát Hổ đang chặn phía trước, cười hì hì nói:
- Cửu Nguyên Ngọc Lộ này không có tác dụng lớn đối với Hắc Bạch Sát Hổ các ngươi, ngược lại có tác dụng lớn đối với tu vi của nhân loại chúng ta!
- Không bằng, ngươi nhường Cửu Nguyên Ngọc Lộ này cho ta, ta lấy... Tử Tinh Nguyên Thạch tới trao đổi!
Tần Trần nói xong, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một tinh thạch phát ra ánh sáng màu tím.
Tinh thạch này lớn bằng bàn tay, kèm theo một hơi nóng.
Tử Tinh Nguyên Thạch!
Tần Trần lấý được Tử Tinh Nguyên Thạch ở đâu vậy?
Mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái nhìn thấy cảnh tượng đó, lập tức sửng sốt.
Gào...
Nghe được lời này, giọng con Hắc Bạch Sát Hổ rõ ràng đã giảm bớt vài phần.
- Ta biết, hai con phía sau ngươi là đầu đàn của các ngươi, ngươi đi thương lượng với chúng đi!
Tần Trần mỉm cười, cũng không nóng nảy.
Lúc này con Hắc Bạch Sát Hổ xoay người rời đi.
Không bao lâu, ba con Hắc Bạch Sát Hổ bước tới.
Hai con Hắc Bạch Sát Hổ dẫn đầu nhìn Tần Trần với ánh mắt lạnh lùng.
Hai con Hắc Bạch Sát Hổ tiến tới gần, trong miệng tỏa ra mùi máu tươi, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào Tần Trần.
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng động thủ!
Tần Trần chắp hai tay sau lưng, tao nhã nói:
- Nếu không sẽ kích thích Ma La Quả đã bị các ngươi nuốt vào tàn phá bừa bãi trong cơ thể của các ngươi, loại cảm giác này không dễ chịu đâu!
- Ma La Quả có khả năng cắn nuốt cực lớn đối với trái tim, chắc hai ngươi đã biết không thể sống được bao lâu chứ?
Tần Trần mỉm cười, đứng yên tại chỗ với dáng vẻ tao nhã như thường.
Hắn vừa nhìn đã nhận ra hai con này dẫn đầu mười mấy con Hắc Bạch Sát Hổ.
Hắc Bạch Sát Hổ là linh thú nhị giai, mặc dù không thể mở miệng nói tiếng người nhưng chỉ số thông minh cũng không thấp.
- Ta cho các ngươi một lựa chọn được không?
Tần Trần lại nói:
- Các ngươi nhường Cửu Nguyên Ngọc Lộ lại cho ta, ta giao Tử Tinh Nguyên Thạch cho các ngươi, đồng thời giúp ngươi trị liệu vết thương trên người.
Lời này vừa nói ra, trong ánh mắt của hai Hắc Bạch Sát Hổ lộ vẻ suy ngẫm.
Mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái phía sau Tần Trần lại đổ mồ hôi đầm đìa, không ngừng nuốt nước bọt.
Hắn làm giao dịch với linh thú!
Hơn nữa còn là linh thú nhị giai mạnh hơn cường giả Linh Đài cảnh!
Bọn họ sống đến bây giờ, cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhưng Tần Trần bình tĩnh ung dung, hoàn toàn không nhìn ra chút sợ hãi nào, thậm chí còn nắm chắc phần thắng.
Càng làm cho bọn họ có cảm giác điều này hoàn toàn là vụ đánh cược!
Hắn đang lấy mạng của mình ra đánh cược.
Gào gào...
Không bao lâu, hai con Hắc Bạch Sát Hổ khẽ gầm lên và nhìn Tần Trần.
- Như vậy rất tốt, chúng ta đã đạt được hiệp nghị!
Tần Trần đi tới và xòe bàn tay ra, vỗ nhẹ vào chân hổ cực lớn.
Hắn xoay người lại nhìn mấy người, cười nói:
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ đi!
- A a...
Bốn người Tần Hải, Lục Huyền đi tới.
Lúc đi qua hai con Hắc Bạch Sát Hổ uy phong, bọn họ vẫn có cảm giác như nằm mơ.
Chỉ nói vài câu là được à?
Con Hắc Bạch Sát Hổ này quá dễ nói chuyện đi?
Diệp Tử Khanh lo lắng nói:
- Nếu chẳng may chúng đổi ý thì làm thế nào?
- Sẽ khôngd dâu!
Tần Trần cười nói:
- Hai con này đã cắn nuốt Ma La Quả, Ma La Quả có sức hấp dẫn trí mạng đối với linh thú, mùi thơm ngon, cũng có thể nâng cao tốc độ trưởng thành của linh thú.
- Nhưng trong Ma La Quả thường có ký sinh trùng, sâu Ma La lại rất thích máu ở trái tim của linh thú!
- Hai con ngốc này trực tiếp cắn nuốt Ma La Quả, cũng nuốt luôn sâu Ma La vào, căn bản không có cách nào thoát khỏi.
- Chúng tập trung ở đây là hi vọng Cửu Nguyên Ngọc Lộ có thể giảm bớt đau đớn trong ngày, nhưng Cửu Nguyên Ngọc Lộ căn bản không có tác dụng.
Lúc này, bốn người Tần Hải, Lục Huyền ở bên kia đã lấy đủ bảy hồ lô lớn Cửu Nguyên Ngọc Lộ.
- Bảy hồ lô vừa khéo cho các ngươi một người một cái, ta hai cái, không thành vấn đề chứ?
Lời này vừa nói ra, ba người Lục Huyền làm gì có vấn đề gì, hưng phấn tới mức ngón tay run rẩy.
Đây chính là Cửu Nguyên Ngọc Lộ, đơn giản là thiên địa linh bảo tốt nhất đối với tu hành Linh Hải cảnh!
Một hồ lô thậm chí đủ cho bọn họ uống đến cảnh giới Linh Đài cảnh.
Tần Trần lại cho bọn họ như thế?
Đơn giản là... cực kỳ hào phóng!
- Được, bảy hồ lô Cửu Nguyên Ngọc Lộ này, ta lấy mười bốn viên Tử Tinh Nguyên Thạch trao đổi, được chứ?
Lúc này, Tần Trần vung tay ra, mười bốn viên Tử Tinh Nguyên Thạch rơi trên mặt đất.
Con Hắc Bạch Sát Hổ cũng không khách sáo, trực tiếp há miệng nuốt vào.
- Ma La Quả trong cơ thể các ngươi có chứa sâu Ma La, ta có thể giúp các ngươi loại bỏ chúng bây giờ!
Tần Trần lại nói:
- Nhưng các ngươi còn phải đáp ứng ta một điều kiện!
Tần Trần vừa dứt lời, lại nhìn hai Hắc Bạch Sát Hổ với ánh mắt giảo hoạt.
Cùng lúc đó, đám người Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa bên kia trước sau không có cách nào phá được vòng vây của mười mấy con Hắc Bạch Sát Hổ.
Bọn họ trơ mắt nhìn Tần Trần đi về phía con Hắc Bạch Sát Hổ lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ, trong lòng hai người gần như rỉ máu.
- Rốt cuộc tên khốn kiếp này làm sao làm được vậy?
Tổ Hùng tức giận bất bình nói:
- Đáng chết!
Vẻ mặt Sở Ngưng Thi càng lạnh lùng, thâm trầm hơn.
Sao Tần Trần trở nên khác thường vậy?
Thậm chí còn khiến người ta thấy đáng sợ hơn cả lúc nắm giữ Tinh môn.
Rốt cuộc người này làm sao làm được?
Liễu Thanh Thừa cũng lạnh lùng nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào mấy người Tần Trần đang đứng ở bên trong sơn cốc.
- Thằng nhóc này đang làm giao dịch với Hắc Bạch Sát Hổ sao?
Một đệ tử bên cạnh hùng hùng hổ hổ nói:
- Chúng ta ở đây liều sống liều chết, hắn lại làm ngư ông ngồi hưởng lợi!
- Lui ra trước đi!
Lúc này Liễu Thanh Thừa nói:
- Cửu Nguyên Ngọc Lộ bị lấy đi, chúng ta ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa!
- Được!
Liễu Thanh Thừa lập tức dẫn người lùi lại lối vào sơn cốc.
Dù sao Cửu Nguyên Ngọc Lộ đã bị lấy đi, bọn họ ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Ngược lại còn không bằng chờ Tần Trần ở lối vào sơn cốc.
Bên kia, Tổ Hùng cũng vội vàng dẫn người rời đi.
Liễu Xán nhìn Tần Trần với ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp rời đi mà không nhiều lời.
Một vài đệ tử khác nhìn thấy đám người dẫn đầu đệ tử bên trong sơn cốc lùi lại, làm gì còn dám ở lại nữa.
Không bao lâu, bên trong sơn cốc đã trở nên yên tĩnh, chỉ để lại thi thể nằm đầy đất.
Đám người Liễu Xán, Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa đứng ở lối vào cốc nhìn đám người Tần Trần cách đó mấy trăm mét.
Vào giờ phút này, Tần Trần căn bản không rảnh để ý tới bọn họ.
- Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì nữa?
Tần Trần cười nói:
- Những thi thể này đều là đẳng cấp ấn ký, các ngươi hấp thu, ta nghĩ có thể tiến thêm một bước!
Lời này vừa nói ra, mấy người nhất thời cười hì hì.
Tuy phát tài nhờ tài sản của người chết là không phúc hậu, nhưng những kẻ này không lấy cũng uổng!
Bốn người Tần Hải lập tức bắt đầu hành động.