Nhưng Tần Trần làm sao có thể buông tay!
Đối với người muốn giết hắn sẽ chỉ có một kết quả, một con đường chết!
Bàn tay biến thành trảo trực tiếp chộp lấy Liễu Triệu, một tiếng rắc đột nhiên vang lên, cơ thể Liễu Triệu mềm nhũn ngã xuống.
Vù vù vù, tiếng xé gió truyền đến. Vào giờ phút này, mấy bóng người từ một phía khácnối đuôi nhau hạ xuống.
Người thanh niên dẫn đầu đeo trường kiếm trên lưng, gương mặt phong thần tuấn tú khiến cho người ta nhìn thấy, ánh mắt sáng ngời.
- Lúc này lại chơi vui đây!
Tổ Hùng cười nói:
- Liễu Thanh Thừa tới rồi, bây giờ không cần chúng ta ra tay giết Tần Vân nữa.
- Thằng nhóc này tự tìm đường chết, đắc tội Liễu môn, giết con cháu Liễu gia, Liễu Khai Nguyên làm sao có thể bỏ qua được.
Liễu Thanh Thừa chính là người đứng thứ hai trong bản xếp hạng mười cao thủ hàng đầu của nội viện.
Thực lực của hắn đã sớm đến đạt Linh Hải cảnh cửu trọng, còn đứng đầu trong các đệ tử nội viện Liễu môn.
Liễu Thanh Thừa xuất hiện, rắc rối của Tần Trần lại càng lúc càng lớn!
Lúc này Sở Ngưng Thi cũng thản nhiên cười.
- Tần Trần... Bản thân ngươi quá bộc lộ tài năng, cho dù khôi phục tu vi thiên phú, ngươi cũng phải biết làm bất cứ việc gì, khi cần nhẫn nại vẫn phải nhẫn nại!
Vào giờ phút này, thi thể của Liễu Triệu ngã xuống đất, Tần Trần nhìn mấy bóng người kia.
- Đáng giận!
Vẻ mặt Liễu Thanh Thừa rất khó coi.
Liễu Thương cùng Liễu Triệu đều là con cháu Liễu gia, bước vào Thiên Thần Học Viện, được Liễu Khai Nguyên bồi dưỡng, đạt đến Linh Hải cảnh thất trọng, bát trọng là một chuyện rất khó khăn.
Bây giờ thì hay rồi, hai người gần như nối tiếp nhau chết đi.
Tất cả đều vì Tần Trần này.
- Thanh Thừa đại ca, giết chết hắn đi!
Liễu Viện Viện mở miệng, giọng điệu lạnh lùng.
Chỉ là Liễu Viện Viện vừa dứt lời, Tần Trần đã trợn mắt nhìn qua.
Cơ thể Liễu Viện Viện run lên, chỉ cảm thấy cả người từ trên xuống dưới đều lạnh như băng.
Người này lại còn dám trừng mắt nhìn nàng!
- Thanh Thừa đại ca, nhanh ra tay đi!
Liễu Viện Viện không nhịn được quát:
- Giết chết hắn, ta muốn hắn chết không có chỗ chôn.
Liễu Thanh Thừa nghe được lời này, cũng thấy bất đắc dĩ.
Liễu Viện Viện là muội muội ruột thịt của Liễu Khai Nguyên, ở Liễu gia cũng là thiên kim tiểu thư.
Bây giờ đi tới Thiên Thần Học Viện, còn chưa vào viện đã bị Tần Trần chế giễu.
Bây giờ không hận chết Tần Trần mới là lạ.
Liễu Thanh Thừa nhìn về phía Tần Trần, bất đắc dĩ giang tay ra, cười nói:
- Xin lỗi, chỉ có thể trách ngươi chọc phải người không nên chọc!
- Còn chưa biết là ai chọc người không nên chọc đâu!
Tần Trần mỉm cười, cũng không để ý.
Bản thân hắn cũng không có cảm giác gì về Liễu Viện Viện.
Chẳng qua là đại tiểu thư tùy hứng.
Nhưng đối phương không biết chừng mực, vậy thì không thể trách hắn ra tay vô tình.
- Chuyện này thú vị đây!
Bên kia, Liễu Xán cười nói:
- Thằng nhóc này đắc tội người của Liễu môn, xem ra không cần chúng ta ra tay giết hắn rồi.
- Liễu đại ca nói phải!
Người đứng bên cạnh nịnh nọt nói:
- Trước đây Liễu đại ca đánh cho Tần Sơn tàn phế, nếu thằng nhóc này rơi vào trong tay của Liễu đại ca, tuyệt đối cũng sẽ bị mất mạng!
- Được, chuẩn bị xem náo nhiệt, náo nhiệt này còn thu hút hơn cả Cửu Nguyên Ngọc Lộ đấy!
Mấy người bên cạnh cười nịnh nọt, không lên tiếng nữa.
Vào giờ phút này, đệ tử của mấy thế lực đều đang đứng xem trò hay.
Tần Trần cũng hiểu rõ điểm này.
Tuy nhiên, hắn không vội.
Cứ đi từng bước là được rồi.
Khóe mắt của Liễu Thanh Thừa dần hiện ra sát khí.
- Mau nhìn, những con Hắc Bạch Sát Hổ kia di chuyển rồi!
Đúng vào lúc này, trong đám người vang lên từng tiếng kêu kinh ngạc.
Những con Hắc Bạch Sát Hổ đang lần lượt đi về phía linh tuyền.
Mà giờ phút này, linh tuyền này hình như không nhỏ xuống Cửu Nguyên Ngọc Lộ nữa.
Cảnh tượng như vậy lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Liễu Thanh Thừa rõ ràng cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
- Thằng nhóc, xem như mày may mắn, ta để cho ngươi sống lâu thêm một thời gian!
Liễu Thanh Thừa hừ một tiếng, dẫn theo mấy người Liễu Viện Viện đi về phía bên trong sơn cốc.
Vào giờ phút này, từng con Hắc Bạch Sát Hổ đi tới gần Cửu Nguyên Ngọc Lộ, liếm cái đầu lưỡi màu đỏ tươi, con nào con nấy thoạt nhìn vô cùng hưng phấn.
Chúng rõ ràng không để tâm tới đám người bên ngoài, căn bản hoàn toàn không rảnh để ý tới.
Người của hai phe Tổ Hùng, Liễu Xán cũngdẫn theo mười mấy người đi dần vào bên trong sơn cốc.
Diệp Tử Khanh đã trở lại bên cạnh Tần Trần.
- Chúng ta nên làm thế nào?
- Tiến vào trong xem thử!
Tần Trần cười nói:
- Cửu Nguyên Ngọc Lộ là đồ tốt, cũng đủ để giúp cho các ngươi tăng lên một cảnh giới!
Lời này vừa nói ra, trong mắt bốn người Lục Huyền đều lộ vẻ vui mừng.
Nhưng nghĩ đến Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa là tồn tại trong mười cao thủ hàng đầu của nội viện, mấy người lại cảm giác không có cơ hội!
Hơn nữa, xung quanh vẫn có hơn một nghìn đệ tử nội viện, trong những đệ tử này cũng có không ít cao thủ!
Nếu thật sự muốn tranh đoạt, bọn họ hình như... không có phần thắng!
Gào...
Đột nhiên, bên trong sơn cốc vang lên từng tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Những con Hắc Bạch Sát Hổ kia nhìn thấy đám người tới gần, con nào con nấy đều giống như gà mẹ che chở cho gà con, nhìn về phía đám người gầm hét.
Nhưng điều này cũng không có thể ngăn cản được hứng thú của mọi người.
- Mọi người theo ta xông tới!
Lúc này, Liễu Thanh Thừa quát:
- Mười mấy con Hắc Bạch Sát Hổ này có lợi hại hơn nữa, cũng không chống đỡ được ưu thế về số người của bên ta.
Liễu Thanh Thừa vừa dứt lời đã lao tới.
Hắn vốn là Linh Hải cảnh cửu trọng, sắp bước vào đến cảnh giới Linh Đài cảnh.
Chỉ mười mấy con Hắc Bạch Sát Hổ, hắn không sợ.
Vào giờ phút này, đám người còn lại thấy có người đi đầu, cũng lần lượt xông lên phía trước.
Những con Hắc Bạch Sát Hổ kia nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt từng con càng thêm hung ác.
Gào...
Một tiếng gầm rú vang lên, từng con Hắc Bạch Sát Hổ xông thẳng tới, không hề nể nang.
Trong chớp mắt này, cục diện bắt đầu trở nên đẫm máu.
Từng đệ tử bị Hắc Bạch Sát Hổ cắn chết, máu tươi tràn ngập bên trong sơn cốc.
Từng tiếng tí tách vang lên.
Vào lúc này, mặt đất đã bị máu nhuộm đỏ.
Ba người Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa, Liễu Xán lần lượt dẫn dắt thủ hạ, vòng qua những con Hắc Bạch Sát Hổ, xông về phía Cửu Nguyên Ngọc Lộ.
- Làm sao bây giờ?
Cảnh tượng như vậy thật sự vô cùng đẫm máu, những con Hắc Bạch Sát Hổ kia không phải dễ trêu chọc như vậy.
Ngay cả Diệp Tử Khanh nhìn thấy sự khủng khiếp của Hắc Bạch Sát Hổ, cũng không khỏi biến sắc.
- Trực tiếp qua lấy là được rồi!
Lúc này Tần Trần khẽ cười nói.
Hắn vừa dứt lời đã bước chậm về phía bên trong sơn cốc.
Cảnh tượng như vậy lập tức khiến cho mấy người Diệp Tử Khanh há hốc mồm!
Trực tiếp qua lấy?
Đùa kiểu gì vậy!
Những con Hắc Bạch Sát Hổ này lại không phải chỉ để trang trí!
Nhưng Tần Trần cứ chậm rãi đi tới, căn bản không hề e ngại.
Diệp Tử Khanh theo sát phía sau.
Trương Tiểu Soái hạ quyết tâm.
- Chết thì chết, đi!
Mấy người đi theo phía sau Tần Trần, tiến vào sâu bên trong sơn cốc.
Mười mấy con Hắc Bạch Sát Hổ đã bị tách ra, mười mấy người quấn lấy một con nhưng số lượng người bị chết và bị thương vẫn vô cùng nghiêm trọng.
Sáu người Tần Trần bước chậm vào trong cốc, những đệ tử kia làm gì rảnh rỗi để cản bọn họ lại.
Nhưng trong lúc sáu người đi vào, cách Cửu Nguyên Ngọc Lộ mười mét, một mùi máu tanh trực tiếp ngăn cản trước mặt mấy người.