Tu vi của Tần Trần lại có thể vượt qua nàng?
Sao có thể như vậy được?
Tinh môn bị tước đoạt, sao người này còn có thể mạnh như vậy chứ?
Đáng giận, đáng giận!
Mà giờ phút này, Liễu Thương đã xông về phía Tần Trần.
Hai người lập tức giao đấu.
Đao lớn bổ ngang xuống, mọi người vốn thấy cây côn nhỏ trong tay Tần Trần vô cùng bình thường, giờ đã phải ngạc nhiên.
Cây côn nhỏ thoạt nhìn không hề có khả năng gây sóng lớn, sao có thể so sánh được với linh khí?
Keng...
Nhưng đột nhiên, một tiếng keng vang lên, lúc này đao lớn của Liễu Thương đã bị cây côn nhỏ trong tay Tần Trần cản được.
Chặn lại được?
Cảnh tượng như vậy lập tức khiến người ta cảm giác khó tin.
- Đáng chết!
Lúc này, Liễu Thương chỉ cảm thấy một lực lượng cực lớn truyền đến trên cánh tay mình, bàn tay suýt nữa không nắm chắc đao lớn.
Lực lượng hắn vừa va chạm dường như không phải là Linh Hải cảnh lục trọng, mà là Linh Hải cảnh cửu trọng.
Linh khí hùng hậu như vậy thật khủng khiếp.
Sao có thể như vậy được?
Vẻ mặt Liễu Thương trở nên khiếp sợ, lui về phía sau một bước.
- Lùi lại làm gì?
Tần Trần lại không tha, tay cầm cây côn nhỏ bước tới.
Keng...
Lại là một gậy đánh xuống, vẻ mặt Liễu Thương lạnh lùng. Ngoài dự đoán của mọi người, lực một côn này không ngờ đã giảm bớt vài phần.
Nhưng Liễu Thương còn chưa kịp vui mừng ra mặt, đột nhiên nghe rắc một tiếng, đao lớn trong tay hắn đã gãy.
Gãy rồi!
Liễu Thương hơi sửng sốt.
bảo đao trong tay hắn chính là linh khí nhất phẩm trung cấp có tên là Thanh Phong Đao, nổi tiếng về khả năng mềm dẻo.
Nhưng lúc này nó lại có thể gãy dưới cây côn của Tần Trần.
- Muốn giết chết ta, vậy sẽ phải có giác ngộ chết!
Lúc này, Tần Trần không dừng tay, gậy đánh chó lại xuất hiện, một gậy quét ngang ra.
Một tiếng rắc vang lên, Liễu Thương căn bản không có cách nào phản ứng, cổ truyền ra tiếng rạn vỡ rõ rệt, cơ thể ngã xuống đất.
Tần Trần không nói hai lời, thu luôn linh ấn.
Ánh sáng lóe lên, linh ấn cấp sáu lại tăng thêm vài phần.
Mọi người ở đâu đều nhìn thấy rõ cảnh tượng này.
Không ngờ đẳng cấp ấn ký của người này đã đạt tới cấp sáu!
Ầm...
Mà lúc này, Liễu Mộ bên kia đột nhiên lùi lại.
Diệp Tử Khanh cầm cây roi trong tay, sắc mặt không đổi.
- Thật mạnh...
Sắc mặt Liễu Mộ chợt lạnh.
Sao người này… bá đạo như vậy?
Liễu Mộ nhìn sang, lập tức sợ tới choáng váng.
Liễu Thương chết rồi!
Đùa kiểu gì vậy!
Linh Hải cảnh thất trọng không giết chết được Tần Trần thì thôi, còn bị Tần Trần giết chết.
- Liễu Viện Viện phải không?
Tần Trần chậm rãi bước về phía Liễu Viện Viện, cười nhạo nói:
- Mặc dù ta không thích giết nữ nhân, nhưng đối với người muốn giết ta lại không phân biệt nam hay nữ.
- Ngươi... đừng làm càn!
Tay Liễu Viện Viện cầm trường kiếm, run rẩy nói:
- Đại ca của ta là người sáng lập Liễu môn Liễu Khai Nguyên, Linh tử có tiếng tăm lừng lẫy trong Thiên Thần Viện. Ngươi dám giết ta, đại ca của ta nhất định sẽ lột da, rút xương của ngươi!
- Đừng nói là đại ca ngươi, người mà Tần Trần ta muốn giết chết, Thiên tử cũng không che chở được!
Tần Trần vừa dứt lời, ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía Sở Ngưng Thi đang đứng trong đám người của Tổ Hùng.
- Thật là lời nói cuồng vọng, chỉ là một đệ tử mới vào học viện, Liễu Triệu ta muốn xem thử ngươi làm sao giết người ở trước mặt ta!
Đột nhiên, một đội lần lượt bước đến, người thanh niên dẫn đầu lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
- Liễu Triệu đại ca!
Nhìn thấy người vừa tới, Liễu Viện Viện lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Triệu cũng là đệ tử nội viện Liễu môn, hơn nữa còn có cảnh giới Linh Hải cảnh bát trọng.
Lúc này, Tần Trần thảm riooif!
Đám người còn lại vội vàng nhường đường.
Mặc dù danh tiếng của Liễu môn ở trong liên minh đệ tử Thiên Thần Học Viện không mạnh bằng Thiên Tử Đảng, nhưng không ai dám nghi ngờ, thực lực thâm hậu của Liễu môn.
Dù sao, người khai sáng Liễu môn Liễu Khai Nguyên chính là tồn tại gần với Thiên tử trong Linh tử.
Vào giờ phút này, đám người mới phát hiện ra người Tần Trần đắc tội là kẻ không ai dám đắc tội!
Liễu Triệu chậm rãi bước tới, nhìn về phía Tần Trần, hừ lạnh nói:
- Ngươi chính là Tần Trần?
- Không sai!
- Liễu Khai Nguyên đại ca không tiện ra tay với ngươi, ta vốn muốn giáo huấn ngươi một chút thôi, nhưng ngươi giết con cháu Liễu gia ta, ta thấy hôm nay ngươi đừng rời khỏi đây nữa!
Liễu Triệu vừa dứt lời, khí tức đã hiện lên.
Linh Hải cảnh bát trọng với linh khí dày đặc chậm rãi tản ra xung quanh, cho người ta một cảm giác nghiền ép rất mãnh liệt.
Có thể nói cảnh giới Linh Hải cảnh là mỗi tầng đều có thay đổi lật trời.
Dù sao, tập trung thêm một đường Linh Hải, vậy linh khí trong cơ thể lại xuất hiện thêm gấp mấy lần.
Chênh lệch như vậy là không thể vượt qua.
Cho nên, Tần Trần có thể giết chết Liễu Thương mới khiến người ta kinh ngạc như thế.
Chỉ là đám người không biết, người bên ngoài tập trung Linh Hải chính là trực tiếp khuếch tán ra một đường.
Nhưng Linh Hải của Tần Trần lại là chín đường Linh Hải nhỏ tập trung thành một đường.
Có thể nói mỗi lần nâng cao cảnh giới đều tăng lên không chỉ chín lần, hơn nữa còn mạnh hơn võ giả cùng cảnh giới chín lần, thậm chí còn hơn thế.
Lúc này, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Đám người vốn tới đối phó với Hắc Bạch Sát Hổ, muốn cướp giật Cửu Nguyên Ngọc Lộ, nhưng bây giờ lại biến thành tranh đấu ân oán.
- Giáo huấn ta à?
Tần Trần toét miệng cười:
- Giọng điệu thậtà lớn, trong lúc bản công tử ngang dọc bốn biển, chỉ sợ ngươi còn là một con nòng nọc!
- Làm càn!
Liễu Triệu hoàn toàn bị chọc giận.
Ở trong mắt hắn, sự cuồng vọng, tự cao tự đại của Tần Trần hoàn toàn là do sự vô tri tạo thành.
Không biết trời cao đất rộng, tự cho là vô địch thiên hạ!
Người như vậy, uy hiếp lớn hơn nữa cũng không thể tỉnh táo lại được.
Chỉ có sử dụng thực lực mạnh mẽ chấn áp, mới có thể làm cho người này hiểu rõ cái gì là trên trời có trời, trên người có người.
Lúc này, gậy đánh chó bị Tần Trần chuyển ra sau người, chậm rãi bước tới, linh khí trong cơ thể từ từ chuyển động.
Bách Luyện Cương Thể Quyết được ngưng tụ ra.
Mặt ngoài thân thể của Tần Trần lập tức xuất hiện một tia sáng rất nhỏ.
Tia sáng kia chậm rãi khuếch tán, từ từ, ngưng tụ thành một màn ánh sáng linh khí lóa mắt bảo vệ cơ thể cxr Tần Trần.
- Tu luyện một môn linh quyết luyện thể? Vô dụng thôi, ở dưới Quảng Lăng Kiếm của ta, tất cả đều là hư vô!
Liễu Triệu hừ một tiếng, bước tới và phát ra sát khí.
- Rút Kiếm Phá Núi!
Một kiếm chém ra, kiếm khí tập trung, linh khí ngưng tụ thành kiếm ảnh trực tiếp chém tới Tần Trần.
Thấy cảnh này, Tần Trần bước nhanh, bàn tay nắm chặt.
Vù vù...
Trong phút chốc, bàn tay và kiếm khí va chạm vào nhau, lại xuất hiện ánh lửa.
Ngay sau đó, Liễu Triệu ngạc nhiên phát hiện ra mình không có cách nào rút được trường kiếm trong tay ra.
Tần Trần lấy lòng bàn tay nắm chặt trường kiếm của hắn!
Đây căn bản là cũng chuyện vô lý!
Lòng bàn tay đón lấy linh khí?
Trừ khi là võ giả Linh Đài cảnh, linh khí hùng hồn đến mức khủng khiếp mới có khả năng làm được như vậy.
Nhưng Tần Trần làm sao có thể làm được điểm này?
- Đáng chết!
Liễu Triệu cố rút trường kiếm về, nhưng lúc này trường kiếm kia lại giống như mọc rễ trên tay Tần Trần vậy.
- Vô dụng thôi!
Tần Trần lắc đầu nói:
- Kiếm thuật của ngươi thật khó coi!
Tăng...
Bàn tay xoay chuyển, Liễu Triệu lập tức cảm giác lòng bàn tay đau đớn dữ dội, trường kiếm kia theo bàn tay của Tần Trần chuyển động đã rời khỏi bàn tay của hắn.
Tần Trần cầm mũi kiếm, hai tay nắm chặt, trường kiếm kia giống như bị vặn thành một dây rừng vậy.
Tay không vặn cho linh kiếm biến hình?
Cảnh tượng như vậy hoàn toàn làm đám người khiếp sợ tới mức ngây ra.
Đây là Linh Hải cảnh lục trọng à?
Đơn giản là quái vật được không?
- Nhận lấy cái chết!
Tần Trần bước tới, bàn tay biến thành trảo chộp tới.
- Nương tay!
Lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.