Thần Đạo Đế Tôn

Chương 135: Có thể hỏi ngươi một vấn đề không?

Chương Trước Chương Tiếp

Sao vậy?

Mấy người nhìn nhau.

Người này… còn hỏi bọn họ sao vậy à?

Bọn họ ngược lại muốn hỏi Tần Trần làm sao khiến thác nước chảy ngược dòng được!

- Ta thấy các ngươi cũng sắp rồi, kiên trì thêm hai ngày nữa, các ngươi chắc hẳn có thể đứng vững ở dưới thác nước này. Trong ba ngày qua, ta nghĩ các người hẳn đã cảm giác được linh khí trong cơ thể thay đổi chứ?

Nghe được lời này, mấy người đều gật đầu.

Diệp Tử Khanh và Tần Trần đã là chứng minh tốt nhất.

Bọn họ kiên trì tu hành ở dưới thác nước ba ngày, trực tiếp nâng cao cảnh giới lên một tầng.

Tốc độ như vậy quá nhanh!

Cho dù Diệp Tử Khanh là Hoàng thể, tốc độ nâng cao cũng không có khả năng nhanh như vậy.

Thời gian tiếp theo vẫn đi tới đi lui như vậy, ngày hôm sau, bốn người Lục Huyền đã có thể đứng vững trong đầm nước lạnh.

Bốn người cũng dần dần đột phá cảnh giới.

Ba người Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc đều đến Linh Hải cảnh tứ trọng, Trương Tiểu Soái cũng đạt đến Linh Hải cảnh tam trọng.

Trước kia bốn người nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện nâng cao như vậy,

Nửa tháng, mỗi người đều nâng cao hai tầng cảnh giới.

Thật sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù là thiên tài, một tháng có thể nâng cao mộ tầng đã xem là rất lợi hại rồi.

- Đi thôi!

Qua năm ngày liên tiếp, Tần Trần nhìn Thiên Hàn Giản nói:

- Ở đây quá lạnh, tu hành ở chỗ này để nâng cao một tầng là đủ rồi. Nếu ở lâu, cho dù có Viêm khí của Thiên Hỏa Linh Tinh chống đỡ cũng có hại cho cơ thể.

Nghe được lời này, mấy người đều khẽ gật đầu.

Sáu bóng người đều rời khỏi Thiên Hàn Giản, đi ra ngoài thác nước của đầm nước lạnh.

- Đi? Các ngươi cuối cùng đã xuất hiện!

Đúng vào lúc này, một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên.

Trước mặt sáu người Tần Trần xuất hiện hai mươi mấy bóng người.

Hai mươi mấy bóng người phía trước đều mặc trang phục có thêm một ký hiệu hình vuông được khoanh tròn.

- Các ngươi là...

- Người của Phương Viên Hội!

Lúc này Diệp Tử Khanh nói:

- Đó là ký hiệu của cao tầng Phương Viên Hội.

- Diệp Tử Khanh tiểu thư, bây giờ ngươi rời đi, Phương Thế Vũ ta tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho ngươi. Còn Tần Trần này... đã là có người điểm danh muốn tính mạng của hắn!

Phương Thế Vũ nhếch miệng cười nói:

- Cho nên Diệp tiểu thư, ngươi cũng không cần chen chân vào vũng nước đục này chứ?

- Nếu ta nhất quyết chen chân vào thì sao?

- Vậy thì ngại quá!

Phương Thế Vũ bước tới, khí tức Linh Hải cảnh thất trọng chậm rã phóng ra.

- Ta biết ngươi có thể chất Hoàng thể, thiên phú cực cao, nhưng cho dù ngươi là Hoàng thể, không biết..., ngươi có thể ngăn cản được Thanh Ngọc Kiếm này của ta không?

Phương Thế Vũ mỉm cười nói:

- Thanh Ngọc Kiếm này là do đại ca của ta đặc biệt cho ta mượn, linh kiếm nhị phẩm trung cấp, ta nghĩ... ngươi chỉ là Linh Hải cảnh, không có cách nào chống đỡ nhỉ?

- Linh kiếm nhị phẩm trung cấp?

Diệp Tử Khanh nhíu mày, bực bội nói:

- Vậy phải xem ngươi có thể phát huy ra được bao nhiêu uy lực của thanh kiếm này đã.

- Ngươi cũng đừng tự tìm đường chết.

Phương Thế Vũ hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Vì tiểu thiếu gia ở Lăng Vân Thành này sao? Hắn có gì đáng để ngươi bán mạng chứ?

- Mắc mớ gì tới ngươi!

Tần Trần cuối cùng nói:

- hội vuông tròn hay hội dẹt tròn gì đó đừng giở uy phong trước mặt ta!

Tần Trần nói với vẻ xa cách:

- Bằng không, đừng nói ngươi là Phương Thế Vũ, cho dù là đại ca ngươi, ta cũng tháo ra thành tám mảnh!

- Phải vậy không?

Phương Thế Vũ hừ một tiếng, hai người ở hai bên bước ra.

Bốn bóng người trực tiếp xông tới, bao vây Diệp Tử Khanh.

Phương Thế Vũ bực bội nói:

- Ở đây ngoại trừ Diệp Tử Khanh, ai trong các ngươi còn có thể ngăn cản được ta?

Phương Thế Vũ lạnh lùng bước tới.

- Ngươi là Phương Thế Vũ của Phương Viên Hội, đúng lúc ta có chút việc hỏi ngươi!

Vẻ mặt Tần Trần lạnh lùng, cũng bước tới.

Nhìn thấy cảnh này, bốn người Lục Huyền cũng lần lượt xông lên.

Tần Trần bước chậm rãi nhưng khí thế trên người đã tăng lên.

- Linh Hải cảnh lục trọng!

Có thể nói là Phương Thế Vũ cảm thấy kinh hãi.

Người này nâng cao nhanh như vậy sao?

- Lục trọng cũng vô dụng, không đạt được Linh Đài cảnh, ở trước mặt Thanh Ngọc Kiếm đều là đồ vô dụng!

Phương Thế Vũ hừ một tiếng, trực tiếp đâm ra một kiếm về phía Tần Trần ngực.

Nhìn thấy trường kiếm kia đâm tới, lúc này Tần Trần không tránh không né, trực tiếp bước về phía trước.

Hắn đang làm gì thế?

Lúc này Phương Thế Vũ thoáng biến sắc.

Người này lại có thể không né tránh?

Hắn không sợ chết? Hay là ngốc, muốn chết?

Keng...

Trong lúc Phương Thế Vũ kinh ngạc không hiểu, đột nhiên có một tiếng va chạm vang lên, trường kiếm dừng lại!

Mũi kiếm trực tiếp dừng lại ở ngực Tần Trần.

Đâm vào rồi sao?

Căn bản không có!

Phương Thế Vũ dụi mắt.

Sao có thể như vậy được?

- Bây giờ, ta có thể hỏi ngươi được chưa?

Lúc này, ánh mắt Tần Trần lạnh lùng.

- Ta không tin, đây là Thanh Ngọc Kiếm linh khí nhị phẩm, giá trị mấy trăm viên linh thạch, sao có thể như vậy được...

Từng kiếm đâm ra nhưng trường kiếm kia căn bản không có cách nào đâm xuyên qua mặt ngoài cơ thể của Tần Trần.

- Dừng lại đi!

Tay Tần Trần cầm mũi kiếm lúc này lật một cái, trường kiếm rời khỏi bàn tay Phương Thế Vũ.

Vào lúc này, chuôi kiếm đột nhiên lao tới ngực của Phương Thế Vũ.

Phụt một tiếng, máu tươi chảy xuôi, chuôi kiếm kia trực tiếp cắm ngược về phía ngực Phương Thế Vũ.

Nhìn máu tươi ồ ồ chảy ra, Phương Thế Vũ hoàn toàn bối rối.

Bịch một tiếng, Phương Thế Vũ ngã xuống đất.

Tần Trần bước tới rút chuôi kiếm ra, tay cầm trường kiếm.

- Bây giờ, ta có thể hỏi ngươi được chưa?

Tần Trần lại hỏi, mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ họng của Phương Thế Vũ.

Phương Thế Vũ cuống lên, vội vàng gật đầu.

- Rất tốt!

Tần Trần thản nhiên nói:

- Là ngươi ra tay phá huỷ Linh Hải của đại ca Tần Sơn của ta sao?

- Không không không, không phải ta!

Phương Thế Vũ vội vàng nói:

- Ta chỉ chịu trách nhiệm đưa đại ca ngươi tới chỗ mấy người Liễu Xán thôi. Là hai người Liễu Xán và Tô Triếp bọn họ làm!

- Liễu Xán và Tô Triếp là ai?

- Đó là hai vị cao tầng trong đệ tử nội viện Thiên Tử Đảng!

Phương Thế Vũ vội vàng nói:

- Tô Triếp này là Linh Hải cảnh cửu trọng, vị trí thủ lĩnh đệ tử nội viện Thiên Tử Đảng để trống, đám người hắn và Tổ Hùng cạnh tranh cho nên muốn với đối phó Tần Sơn, trút giận thay cho Sở Ngưng Thi để nhận được thiện cảm của Lăng Thiên!

- Xem ra, Thiên tử ngược lại quá coi trọng Lăng Thiên!

- Cả ngày lẫn đêm dẫn theo bên người, dốc lòng dạy dỗ, còn tự mình cùng hắn bế quan, Thiên tử của Thiên Tử Đảng quả thật đối xử với Lăng Thiên giống như đệ đệ vậy.

- Cần gì quan tâm hắn là Thiên tử hay hoàng tử, Tần Trần ta muốn giết ai, không ai có thể ngăn cản được!

Tần Trần hừ một tiếng, nói:

- Lại giống như… ta muốn giết chết ngươi vậy!

- Ngươi...

Phụt...

Phương Thế Vũ chưa nói dứt lời, trường kiếm đã xẹt qua cổ, máu tươi chảy ra.

Tần Trần nhìn mấy bóng người Diệp Tử Khanh bao vây tấn công, hắn bước ra, cầm trường kiếm trong tay lập tức xông tới.

Một kiếm, tu diệp kiếm chém ra.

Trong giây lát đó, bóng dáng Tần Trần xuyên qua mấy người.

Bịch bịch bịch bịch...

Bốn gã đệ tử cảnh giới Linh Hải cảnh thất trọng đều xuất hiện một vết máu ở cổ họng, ầm ầm ngã xuống đất.

Diệp Tử Khanh chợt nghiêm mặt.

Quá nhanh!

Kiếm của Tần Trần quá nhanh, đơn giản là hoàn toàn không giống với nàng thi triển vậy.

Chẳng trách Tần Trần hoàn toàn không thoả mãn đối với kiếm thuật của nàng.

Mà giờ phút này, đám người còn lại đã bị dọa cho hoàn toàn ngây người, một đường chạy trốn.

Sau khi Diệp Tử Khanh truy sát mấy người lại quay về.

- Bây giờ có lẽ đã chọc phải rắc rối!

Lúc này Tần Hải khẽ cau mày nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️