Tiếng nước ầm ầm vang lên, những dòng nước này không hề nể nang, đập xuống cơ thể của Tần Trần.
Nhưng cảnh tượng khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện.
Bóng dáng Tần Trần chỉ hơi lắc nhẹ trên tảng đá trơn nhẵn, ngay sau đó đã đứng vững.
Dòng nước giống như sóng biển đánh tới không ngờ không thể làm cơ thể hắn dao động.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mấy người ở đây lập tức bối rối.
Đơn giản như vậy sao?
Lúc này Diệp Tử Khanh thở hắt ra một hơi, trực tiếp chạy như bay đến trên hòn đá phía gần ngoài đầm nước lạnh.
Nàng bước từng bước tới vị trí dưới thác nước.
Tõm một tiếng, bóng dáng của Diệp Tử Khanh rơi vào trong đầm nước lạnh.
Cái lạnh thấu xương khiến cho nàng rùng mình một cái.
Nhưng dù sao Diệp Tử Khanh cũng là Hoàng thể, không cam lòng chịu thua dễ dàng như vậy, nàng lại bước tiếp về phía dưới thác nước.
Chỉ là lại tõm một tiếng vang lên.
Cơ thể Diệp Tử Khanh lại rơi xuống.
- Chuyện này... Căn bản không thể đứng vững được!
Lục Huyền không nhịn được chắt lưỡi nói.
- Nhưng cảnh giới của Tần huynh rõ ràng còn thấp hơn Diệp Tử Khanh, huynh ấy làm sao... đứng được vậy?
Trương Tiểu Soái ngạc nhiên nói.
Tuân Ngọc chỉnh lại quần áo, nói:
- Tần huynh nói có thể làm được thì chắc chắn là có thể làm được!
Hắn không nói nhiều, bước xuống đầm nước lạnh.
Tần Hải cũng nóng lòng muốn thử.
Bản thân hắn thu nạp Thiên Hỏa Linh Tinh, tu luyện là Linh Diễm Quyết nên cơ thể ẩn chứa Viêm khí rất mạnh, trước đó lại thêm Tần Trần trao cho khí Thiên Hỏa Linh Tinh khiến cho linh lực trong cơ thể hắn trở nên nóng bỏng.
Bốn bóng người lần lượt bước ra.
Từng tiếng tõm tõm vang lên.
Tính cả Diệp Tử Khanh, năm người lần lượt leo lên trên tảng đá trơn vàlần lượt ngã xuống.
- Căn bản không có khả năng làm được điều này!
Lục Huyền thở hắt ra một hơi, nhìn Tần Trần vẫn đứng vững bên cạnh, thậm chí đã bước vào trong trạng thái nhập định, trong lòng hoàn toàn bất đắc dĩ.
Người so với người, thật làm người ta tức chết!
Tần Trần làm một lần thành công, trực tiếp đứng tu luyện ở dưới thác nước lạnh tới thấu xương.
Bọn họ ngược lại liên tục thất bại.
Mặt trời lặn xuống phía tây, Tần Trần mở hai mắt.
Hắn bước tới, nước trên người biến mất, giống như Tần Trần không phải từ dưới thác nước đi ra vậy.
Nhìn mấy người còn đang thử, Tần Trần không khỏi cười nói:
- Nghỉ ngơi đi.
Lúc này, năm người đúng là nên nghỉ ngơi.
Bọn họ đã sức cùng lực kiệt.
Nhưng trái lại tinh thần Tần Trần vẫn sáng láng, mỗi người đều không hiểu.
Sáu người ngồi xuống một khu đất trũng bên ngoài Thiên Hàn Giản.
Lúc này, Diệp Tử Khanh đứng ở bên ngoài đống lửa, im lặng không nói gì. Váy dưới bị dưới dính sát người, phác họa ra từng đường cong khiến người ta xao xuyến.
- Không sưởi ấm à?
Tần Trần mỉm cười nói:
- Ngươi cũng không cần miễn cưỡng. Mặc dù ngươi là Hoàng thể, ở trong Bắc Minh Đế Quốc cũng có một không hai, nhưng so với ta chính là tự tìm khó chịu cho mình!
- Đừng nói là Hoàng thể, cho dù là Đế thể, Thần thể ở trước mặt ta cũng phải thành thật nằm xuống!
Diệp Tử Khanh muốn phản bác nhưng lại không thể phản bác được.
- Thật ra, dòng nước của thác nước này lại giống như lá rụng vậy!
Tần Trần thản nhiên nói.
- Làm sao có thể giống như lá rụng được?
Trương Tiểu Soái nói với vẻ khó tin:
- Lá rụng rơi vào trên người không khiến người ta có ấn tượng sâu sắc giống như thác nước này.
Lúc này cả người hắn tái nhợt lại đầy vết bầm, đó là kết quả bị thác nước rơi xuống.
- Ngươi nghĩ như vậy, có lẽ sẽ hiểu rõ hơn, thác nước là từng giọt nước rơi xuống với tốc độ nhanh hơn, giống như lá rụng nhưng tốc độ của lá rụng rất chậm.
- Nhanh đến mức tận cùng, lá rụng cũng có thể giết người.
- Nếu muốn đứng ở dưới thác nước thì không cần chống lại lực va chạm của thác nước mà là thuận theo!
Thuận theo?
Mấy người nhất thời cẩn thận lắng nghe.
- Với lực của thác nước, đừng nói là ta, cho dù là cường giả Linh Phách cảnh, cũng rất khó làm được, khiến thác nước bên trong Thiên Hàn Giản chảy ngược lên trên!
- Ta chẳng qua là biến cơ thể của mình thành một thác nước, theo đường cong của thác nước thay đổi cơ thể của mình!
Tần Trần thấy mấy người cái hiểu cái không, lại nói:
- Nhìn kỹ tảng đá trong tay ta!
Trong tay Tần Trần xuất hiện một hòn đá tròn, nói:
- Tảng đá kia ở trong đầm nước lạnh bị xối cho trơn bóng.
- Bởi vì dòng nước nhiều lần gột rửa, trùng kích, mai đi góc cạnh của nó, cơ thể của võ giả chính là hòn đá này, nếu muốn cải tạo hoàn mỹ nhất, lại theo dòng nước trùng kích, ban đầu ngươi sẽ rất đau, nhưng cảm giác sẽ dần đần... trở nên rất khoan khoái, thậm chí là hưởng thụ...
Nghe được lời này, mấy người nhìn nhau.
Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, Tần Trần tỉnh dậy sớm.
Diệp Tử Khanh đã biến mất.
Tần Trần đi tới bên trong Thiên Hàn Giản, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đang đứng vững một mình dưới thác nước kia.
Thành công rồi!
Nhìn Diệp Tử Khanh đứng vững ở dưới thác nước, không hề dao động, mặc cho thác nước xối mạnh xuống người. Tần Trần cũng thoáng ngây người.
Không hổ danh là Hoàng thể!
Tuy nhiên, Tần Trần cũng hiểu Diệp Tử Khanh có thể làm được đến bước này, phần nhiều chính là dựa vào thiên phú và năng lực học hỏi của mình!
Bốn Trương Tiểu Soái, Lục Huyền, Tuân Ngọc, Tần Hải vừa tỉnh lại, nhìn thấy Diệp Tử Khanh đứng trong thác nước, sắc mặt mỗi người đều thoáng thay đổi.
Nữ nhân này... thật sự khủng khiếp.
Theo Diệp Tử Khanh thành công, lập tức kích phát ý chí chiến đấu của bốn người.
Trương Tiểu Soái còn hùng hồn hô to những lời như : Thậm chí chẳng bằng một nữ nhân thì tính là năm nhân gì nữa.
Liên tiếp ba ngày, Tần Trần và Diệp Tử Khanh đều ở dưới thác nước, yên tĩnh tu hành.
Một ngày, một sóng linh khí dao động từ trong cơ thể Tần Trần tản ra.
Vị trí huyệt Ngọc Chẩm Cảnh Môn ở gáy, đường Linh Hải thứ sáu đã được ngưng tụ ra.
Linh Hải cảnh lục trọng!
Lúc này, tâm thần Tần Trần thoáng động.
Sáu đường Linh Hải hoàn toàn xoay tròn, bàn tay hắn hơi vung lên.
Thác nước rơi xuống trên thân hắn lại có thể bắt đầu chảy ngược...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bốn người Lục Huyền hoàn toàn sốc.
Thác nước này chảy xuống với lực va chạm ít nói lớn vạn cân, Tần Trần lại có thể trực tiếp... cho chảy ngược!
- Đúng thật sự không phải là người!
Trương Tiểu Soái không nhịn được tán thưởng một câu.
Vào giờ phút này, Diệp Tử Khanh ở bên kia cũng mở mắt ra.
vị trí Linh Hải thứ bảy ở Môn Tử Môn đã hoàn toàn ngưng tụ.
Linh Hải cảnh thất trọng!
Diệp Tử Khanh thở ra một hơi thở, nhìn về phía Tần Trần bên cạnh.
Chỉ là vừa nhìn, Diệp Tử Khanh đã rơi xuống nước.
Tần Trần đang làm gì thế?
Làm cho thác nước chảy ngược dòng à?
Đùa kiểu gì vậy!
Vào giờ phút này, năm người đều vô cùng khiếp sợ.
Thác nước kia chảy ngược dòng dủ mười mét. Tần Trần kiên trì được chừng một canh giờ mới dừng lại.
Tần Trần thở hắt ra một hơi, rơi xuống thác nước.
Cùng lúc đó, năm người kinh ngạc phát hiện bên ngoài cơ thể của Tần Trần chợt lóe lên một tia sáng rồi lập tức biến mất.
Tần Trần nắm hai tay, khẽ cười nói:
- Bách Luyện Cương Thể Quyết đại thành, thế này vẫn tính là tạm được!
Tần Trần ngẩng đầu, thấy mấy người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ thì mỉm cười nói:
- Sao vậy?