Bịch...
Âm thanh nặng nề vang lên, mặt đất nhô ra, một hòn đá lớn bằng đầu nắm tay bắn về phía dưới cằm của Sở Thành Hạc.
Rắc một tiếng, có tiếng vỡ vụn vang lên, cơ thể Sở Thành Hạc biến thành thi thể, nổ mạnh và ngã xuống đất.
Vào giờ phút này, mấy người Tần Hải, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái đều trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Tử Khanh cầm cây roi trong tay, những người muốn chạy trốn đều bị nàng giết chết.
Tần Trần nói phải giết, vậy thì giết!
Trong rừng rậm, một mùi máu tanh dần tràn ngập ra.
Mấy người Diệp Tử Khanh nhìn thi thể đầy đất, im lặng không nói.
- Ta nghe nói Đồ Hóa Phong là tâm phúc của Phương Thế Vũ - thủ lĩnh đệ tử nội viện trong Phương Viên Hội, sợ rằng giết chết hắn sẽ có phiền phức!
Lúc này Tuân Ngọc lo lắng nói.
- Không sao!
Tần Trần phất tay, nói:
- Con người ta không thích gây chuyện, nhưng người khác chọc ta thì nguyên tắc của ta cũng rất đơn giản.
- Giết là được!
Tần Trần cười nhìn mấy người, nói:
- Bây giờ, các ngươi nên cân nhắc kỹ đi, muốn tiếp tục đi theo ta, vậy trong hơn hai mươi ngày còn lại sẽ cùng ta rèn luyện.
- Nếu lo lắng bị trả thù thì có thể lập tức rời đi.
Nghe được lời này, ba người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc đều thoáng ngây người.
Bọn họ hiểu rõ ý của Tần Trần.
Trương Tiểu Soái cười ha ha, bước tới.
- Mặc dù ta từ trong sơn thôn đi ra, nhưng cũng biết Tần huynh ngươi nổi bật, bằng không Diệp tiểu thư sẽ không cam tâm tình nguyện đi theo ngài!
Trương Tiểu Soái vỗ nhẹ vào ngực cười nói:
- Từ hôm nay trở đi, Tần Trần ngươi chính là lão đại của ta, nếu Trương Tiểu Soái ta không cùng gánh hoạn nạn với Tần huynh, lại...
- Được!
Tần Trần cười nói:
- Không cần thề độc gì nữa, con người ta yêu ghét rõ ràng, là người của ta, ta sẽ cố gắng bảo vệ, là kẻ địch của ta, vậy... giết là được.
- Ta cũng bằng lòng đi theo Tần huynh!
Lúc này, Lục Huyền cười hì hì nói.
Tuân Ngọc gật đầu, nói:
- Ta đi với ngươi!
Ba người đều nói năng đầy khí phách.
Qua mấy ngày ở chung, bọn họ đã nhìn ra sự bất phàm của Tần Trần.
- Nếu đã vậy, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì nữa?
Tần Trần cười nói:
- Cho dù những kẻ này đã chết, nhưng đẳng cấp linh ấn trên thân vẫn còn.
Sáu bóng dáng lập tức lần lượt chia nhau đẳng cấp linh ấn của hơn mười thi thể.
Không bao lâu, ấn ký trên lệnh bài thân phận của sáu người đều đạt đến cấp ba!
- Thu nhiều như vậy mới tới cấp ba!
Tần Trần thoáng ngây người, sau đó lập tức cười nói:
- Xem ra Thiên Thần Học Viện rất biết cách chơi đấy!
Mấy bóng người rời khỏi đó.
Về phần những thi thể này, linh thú trên đỉnh núi ngửi mùi máu tươi sẽ đến đây, chia nhau.
Mấy ngày tiếp theo, sáu người Tần Trần đang trong phạm vi thí luyện lần lượt tìm một vài linh thú để chém giết.
Chỉ có điều mỗi lần, năm người Tần Hải, Lục Huyền đều liên thủ đối mặt với linh thú không cùng đẳng cấp, rèn luyện thực lực của mình.
Nhưng lần nào Tần Trần cũng sống chết mặc bay, không ra tay.
Người này không giống như tới đây để rèn luyện thực lực của mình, ngược lại giống như tới để du sơn ngoạn thủy vậy.
Mỗi lần mấy người Lục Huyền mở miệng hỏi thăm, người này đều nói mình cũng đang tu luyện, chỉ có điều cách thức tu luyện khác với mấy người thôi.
Một ngày, sáu người đang nghỉ ngơi bên một dòng suối.
Tần Trần đứng dậy, nhìn Diệp Tử Khanh.
- Ngươi… dùng roi tới quật ta!
Phụt...
Lời này vừa nói ra, Trương Tiểu Soái vừa uống nước liền phun thẳng vào mặt Lục Huyền ngồi đối diện.
Roi!
Đánh!
Mặt Trương Tiểu Soái đầy lúng túng.
- A, vậy... chúng ta có phải nên rời đi trước không?
Trương Tiểu Soái cười hì hì nói:
- Lục Huyền, Tuân Ngọc, đi thôi, đi thôi!
- Các ngươi đi làm gì?
Tần Trần nhìn vẻ mặt đáng khinh của Trương Tiểu Soái, không nhịn được nói:
- Vừa vặn ta tu luyện, mấy người các ngươi ở bên cạnh quan sát!
Tu luyện?
Quan sát?
Tu luyện cái gì lại cần Diệp Tử Khanh dùng roi đánh hắn?
- Đến đây đi!
Lúc này Tần Trần đứng ở bờ sông, hai tay mở ra.
Mặc dù Diệp Tử Khanh không hiểu nguyên nhân, nhưng vẫn gật đầu.
Hai bóng người đứng cách nhau ba mét.
Vút...
Diệp Tử Khanh trực tiếp đánh ra một roi, vào lúc này, cây roi vung ra, một âm thanh vang lên.
Ngực của Tần Trần lập tức xuất hiện một vết roi.
Nhưng trong nháy mắt, chỗ ngực của Tần Trần vừa bị cây roi đánh trúng đã hiện lên một sóng linh khí dao động rồi chậm rãi tiêu tan.
Ngay sau đó, chỉ thấy chỗ bị roi đánh trúng không hề có vết thương nào.
- Chuyện này...
Bốn người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền lần lượt nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.
Tần Trần… thật sự tu luyện à?
Nhưng đây là phương pháp tu luyện gì vậy?
Vút...
Diệp Tử Khanh đánh từng nói xuống người Tần Trần. Nhưng theo từng roi đánh xuống, ngoài cơ thể Tần Trần chỉ lóe lên từng tầng ánh sáng.
- Vẫn chưa đúng!
Tần Trần ra hiệu cho Diệp Tử Khanh dừng đánh, ngồi khoanh chân dưới chất, nhắm mắt không nói.
Thời gian lại rơi vào trong sự yên tĩnh, mấy người chờ đến tận xế chiều.
Tần Trần tỉnh dậy, lại nhìn về phía Trương Tiểu Soái.
- Sử dụng côn thép của ngươi đánh hết sức đi!
- Hả?
Trương Tiểu Soái càng sốc hơn.
Cho dù cảnh giới của hắn không bằng Diệp Tử Khanh, nhưng dù sao cũng là Linh Hải cảnh, một côn đánh xuống, tuy không đập chết Tần Trần nhưng sợ cũng phải gãy xương.
Đây không phải là cây roi của Diệp Tử Khanh, dù sao roi cũng mềm dẻo hơn.
- Nhanh!
Lúc này Tần Trần lại thúc giục.
- Được!
Trương Tiểu Soái cắn răng, trực tiếp đánh một côn ra.
Một tiếng bịch nặng nề vang lên, cơ thể Tần Trần lập tức run lên.
- Đúng rồi, chính là cảm giác này!
Tần Trần bước tới một bước.
- Tiếp tục!
Bên bờ suối, Trương Tiểu Soái giơ côn thép lên và đập xuống từng côn lên trên người Tần Trần.
Một tiếng ầm đột nhiên vang lên.
Trương Tiểu Soái ngồi tê dại dưới đất, vẻ mặt đau khổ nói:
- Ta không chịu được nữa, thật sự không chịu được nữa, ta mệt chết rồi...
- Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tiếp tục!
Tần Trần mỉm cười, ngồi khoanh chân dưới đất.
Nhìn kỹ quần áo trên người hắn vẫn lành lặn giống như không sao cả.
Tần Trần chắp hai tay lại trước ngực, ngồi yên tại chỗ, hình như đã chìm vào trong tu hành kỳ lạ.
Tần Trần đúng là đang tu hành.
Hắn tu hành một môn linh quyết rèn luyện cơ thể... Bách Luyện Cương Thể Quyết!
Linh quyết này tương tự với Cương Phong Linh Thể Quyết nhưng còn mạnh hơn gấp mười lần.
Nhưng tu luyện linh quyết này cũng cần phải rèn luyện cực vất vả.
Đó chính là chịu đòn!
Không ngừng rèn luyện mặt ngoài của thân thể, từ bên ngoài đến bên trong, từ ngoài da đến máu thịt gân cốt.
Mỗi lần đánh, lấy linh khí di chuyển bên trong kinh mạch, dung nhập vào trong máu thịt da.
Nếu như tu luyện linh quyết này đạt tới đại thành, có thể nói không ai ở cảnh giới Linh Hải cảnh có thể phá vỡ được phòng ngự của cơ thể.
Đây cũng là do Tần Trần suy đi nghĩ lại, cuối cùng mới quyết định tu hành.
Hắn biết quá rõ rèn luyện Cửu Sinh Cửu Thế có thể nói là căn cơ nền tảng trên cong đường tu luyện của võ giả.
Nếu cơ thể không được rèn luyện vững chắc về căn cơ, vậy mức đỉnh điểm đạt được trong tương lai nhất định sẽ bị hạn chế.