- Tiểu Soái!
- Tiểu Soái!
Lúc này, ba người Tần Hải biến sắc, phẫn nộ gầm khẽ một tiếng và lao thẳng ra.
- Ngăn lại!
Sở Thành Hạc không nhìn, phất tay nói.
Sở Tiên Kiệt lập tức tăng nhanh tốc độ, chân điểm xuống đất rồi lao ra, trường kiếm kia lập tức lao về phía Trương Tiểu Soái.
Lúc này, binh khí của Trương Tiểu Soái rời khỏi tay tay, căn bản không có sức phản kháng.
- Đồ quê mùa, chịu chết đi!
Sở Tiên Kiệt toét miệng cười, sát cơ bạo phát ra.
Vèo...
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng xé gió vang lên, một bóng sáng lập tức đánh tới, phụt một tiếng, bóng sáng lướt qua cơ thể của Sở Tiên Kiệt, đâm vào trên một thân cây cây lớn mới dừng lại.
Ầm...
Ầmm một tiếng, cơ thể Sở Tiên Kiệt ngã xuống đất.
- Tiên Kiệt!
Sở Thành Hạc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Sở Tiên Kiệt đã mất mạng!
Đây là đệ đệ ruột thịt của hắn, đệ đệ từ nhỏ đến lớn bị cha mẹ mắng, hắn đều che chở.
Nhưng bây giờ, hắn lại phải trơ mắt nhìn đệ đệ chết ở trước mặt mình.
- Là ai?
Sở Thành Hạc nhìn xung quanh.
- Ta!
Một giọng nói không nóng không lạnh chậm rãi vang lên.
Lúc này hai người một trâu từ trong rừng cây đi ra.
Đó chính là Tần Trần và Diệp Tử Khanh.
- Tần Trần!
Đôi mắt Sở Thành Hạc đã đỏ ngầu.
Nhưng nhìn thấy Diệp Tử Khanh luôn theo bên cạnh Tần Trần như hình với bóng, Sở Thành Hạc đã bình tĩnh lại.
Bản thân Diệp Tử Khanh là Linh Hải cảnh lục trọng, hơn nữa còn là Hoàng thể, hắn chẳng qua là Linh Hải cảnh ngũ trọng, căn bản không phải là đối thủ của nàng.
- Dựa vào nữ nhân, tính là bản lĩnh gì chứ!
Sở Thành Hạc quát:
- Nếu ngươi vẫn là nam nhân thì tới đấu với ta một trận, dựa vào nữ nhân tính là bản lĩnh gì hả?
Tần Trần nghe được lời này vẫn thản nhiên cười nói:
- Dựa vào nữ nhân, đầu tiên cũng phải có nữ nhân để dựa vào đã. Sở Thành Hạc ngươi không có nữ nhân làm chỗ dựa vững chắc, vậy chẳng phải không có bản lĩnh sao?
- Ngươi...
- Tử Khanh!
- Công tử!
Tần Trần phất tay nói:
- Giết!
- Vâng!
Lúc này Diệp Tử Khanh bước từng bước về phía trước, cây roi trong tay đảo quanh.
Sở Thành Hạc chỉ đành phải chật vật né tránh.
- Không sao chứ?
Tần Trần kéo Trương Tiểu Soái, dò hỏi.
- Không có việc gì, Tần lão đại, may mà ngươi chạy về!
Tần Trần nhìn về phía trước, cười nói:
- Đừng có gấp, bọn họ nuốt vào thế nào, lát nữa phải nhổ ra cho ta như vậy!
Tần Trần vừa dứt lời lại đứng ở một bên, nhìn Diệp Tử Khanh ra tay.
Mà giờ phút này, trong ống tay áo của hắn đã bắt đầu khẽ rung lên, từng linh ấn dần dần xuất hiện...
- Thằng nhóc, ngươi đắc tội với Phương Viên Hội ta còn dám lớn lối như vậy à?
Một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Vù vù vù, kèm theo đó là tiếng xé gió, hai bóng người dẫn theo hơn mười người lần lượt chạy tới.
Hai người dẫn đầu kia có một người mặc trường sam màu đen, mặt hơi rộng, hai mắt lõm xuống, thoạt nhìn vô cùng thâm trầm.
Người còn lại mặc võ phục màu tím, thân hình cao lớn, khí tức hùng hậu.
- Đồ Hóa Phong!
- Viên Sơ Sinh!
Nhìn thấy hai người này đến, Sở Thành Hạc lập tức vui mừng ra mặt!
Hai người này đều là Linh Hải cảnh lục trọng, ở trong Phương Viên Hội cũng là đệ tử nội viện tiếng tăm lừng lẫy.
Hai người này đến, lần này Tần Trần tuyệt đối xong đời.
- Ta tưởng là ai, hóa ra hai tên tới chịu chết!
Tần Trần nhìn hai người, không nhịn được cười nói:
- Vừa khéo, mấy ngày nay ta không làm gì, đẳng cấp vẫn là cấp 0, lại làm phiền các ngươi giúp ta nâng cao cấp bậc vậy!
Hai người nghe được lời này thì không kìm được cơn giận.
Chỉ là một người mới vừa vào nội viện, còn chưa đứng vững gót chân đã dám nói chuyện với mình như thế?
Hai người Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh, lập tức tiến từng bước về phía trước.
- Giết hắn!
Lúc này, hai người trực tiếp xông ra.
- Ta vốn định trực tiếp giết các ngươi, nhưng sợ những người phía sau các ngươi chạy mất, cho nên...
Vù vù vù...
Lập tức, từng tiếng xé gió vang lên, từng linh ấn đã xuất hiện.
Linh ấn này không phải là linh ấn được thống kê trong lệnh bài học viên mà là...ttrận pháp linh ấn!
Vào lúc này, hơn bốn mươi linh ấn lập tức ngưng tụ thành một trận pháp.
- Mê Tâm Sát Trận!
Tần Trần khẽ quát một tiếng, trực tiếp vung một tay lên.
Ở giữa không trung, các linh ấn này quấn lấy nhau tạo thành một đại trận và hạ xuống.
- Linh Trận Sư!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai người Đồ Hóa Phong cùng Viên Sơ Sinh đều thoáng ngây người.
Ở trong Bắc Minh Đế Quốc, địa vị Linh Trận Sư cũng ở trình độ nhất định còn cao hơn Linh Đan Sư và Linh Khí Sư.
Dù sao trong Bắc Minh Đế Quốc, nếu chiến đấu với nước láng giềng, Linh Trận Sư có thể phát huy tác dụng cực lớn.
Trong chiến trường, một linh trận có thể tàn sát hơn trăm võ giả cùng đẳng cấp.
Võ giả bt không thể làm được điều này.
Trong chớp mắt, linh trận bao trùm xuống, trước mắt hơn mười bóng người bên trong trận pháp lập tức xuất hiện từng con đường.
Con đường kia thông với bốn phương, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối.
Hơn nữa vào lúc này, tất cả trận pháp tản ra mùi khiến cho người ta có cảm giác mê man.
- Tiểu Thanh, nhìn kỹ, nếu ai cố lao ra ngoài, cứ giơ chân đạp trở lại cho ta!
- Ò...
Tiểu Thanh nghe được lời này, hưng phấn giơ móng lên cao, trong đôi mắt nhìn Tần Trần có phần giả dối.
- Ngươi lại là một vị Linh Trận Sư!
Lúc này, sắc mặt Sở Thành Hạc tái mét.
Linh Trận Sư, cho dù là Linh Trận Sư cấp một bố trí ra một linh trận cũng có uy lực mạnh mẽ, đủ để hoàn toàn bao vây tấn công võ giả cảnh giới cùng cấp.
Vào giờ phút này, hai người Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh đều bị trận pháp vây khốn. Hắn mơ hồ nhìn thấy bọn họ đã lạc mất phương hướng, bắt đầu chém giết lẫn nhau.
- Đáng chết!
Sở Thành Hạc lập tức quát:
- Chúng ta rút lui!
- Rút lui?
Tần Trần lạnh lùng nói:
- Ngươi đánh người của ta xong, còn muốn bỏ chạy à?
- Tần Trần, ngươi tốt nhất lập tức thu tay lại!
Sở Thành Hạc lạnh lùng nói:
- Hai người Viên Sơ Sinh và Đồ Hóa Phong đều là cao tầng trong Phương Viên Hội nội viện, nếu ngươi giết chết bọn họ...
Phụt phụt...
Mà giờ phút này, Tần Trần đã vung bàn tay ra.
Chẳng biết cây côn nhỏ đã trở lại trong tay Tần Trần từ lúc nào.
Ngón tay hắn bấm quyết, trên cây côn nhỏ xuất hiện từng linh ấn, linh ấn này lập tức cuốn ra, mang theo cây côn nhỏ lao về phía hai người Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh bên trong trận pháp đã sớm giết chóc tới đỏ cả mắt.
Hai vết máu xuất hiện, lúc này ở mi tâm của hai người có máu tươi nhỏ xuống.
Cây côn nhỏ xoay tròn rồi quay về, Tần Trần nhìn Sở Thành Hạc thản nhiên nói:
- Con người ta không thích gây chuyện thị phi, nhưng... càng không thích người khác chọc vào ta!
Tay cầm cây côn nhỏ, Tần Trần lao thẳng về phía Sở Thành Hạc.
- Liều mạng!
Lúc này, Sở Thành Hạc đã hoàn toàn bối rối.
Chạy thì căn bản chạy không thoát.
Diệp Tử Khanh đứng bên cạnh nhìn. Hắn làm sao chạy dj?
Tay Sở Thành Hạc cầm đoản kiếm, chân giẫm xuống làm mặt đất chấn động, tách ra một khe rãnh lan tràn tới dưới chân của Tần Trần.
- Chỉ có chút thủ đoạn như vậy, vẫn là miễn đi!
Tần Trần vung tay ra, cây côn nhỏ đâm xuống đất.
Ầm ầm ầm...
Trong nháy mắt, trong phạm vi mười mét xung quanh tách ra.
Vào lúc này, một đòn công kích của Sở Thành Hạc đơn giản là yếu đến đáng thương.