Thần Đạo Đế Tôn

Chương 130: Phiền phức tới rồi

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn Tử Tinh Huyết Long Tham bên dòng suối, ánh mắt Diệp Tử Khanh cũng lập tức sáng lên.

Ít nhất ở bên trong Đế đô, nếu lấy thứ này ra bán đấu giá, giá khởi đầu cũng phải trên trăm vạn lượng vàng.

Có thể nói là rất đắt giá!

Lúc này Tần Trần lấy ra một bình ngọc, cẩn thận hái xuống từng Tử Tinh Huyết Long Thanh bỏ vào trong bình ngọc.

Làm xong tất cả những điều này, Tần Trần thở hắt ra một hơi.

- Đi thôi!

Nhìn xung quanh chắc chắn không còn chỗ nào đặc biệt, Tần Trần mỉm cười nói.

- Ừ!

Lần này, có thể nói ba thứ Tử Tinh Nguyên Thạch, Tử Tinh Vương Tọa cùng với Tử Tinh Huyết Long Tham đều vô cùng giá trị, đặt ở bên trong Đế đô tuyệt đối sẽ gây ra chấn động lớn.

Dù sao, không phải mỗi hang Tử Tinh Liệt Sư đều sẽ xuất hiện hai thứ quý hiếm là Tử Tinh Vương Tọa và Tử Tinh Nguyên Thạch này.

Không thể không nói, bọn họ quá may mắn!

Nhưng Tần Trần lại hiểu rõ.

Có thể nói hồn linh nhỏ là đứa con cưng của thiên nhiên, ở trong rừng rậm này không chỗ nào không vào, bọn họ dẫn mình đi tới hang của con Tử Tinh Liệt Sư này, nhất định phải có đồ phong phú.

Hiện tại xem đi, quả nhiên là vậy.

Hai người rời khỏi sơn động, đi dọc theo con đường xuống sườn núi.

Mà giờ phút này, Tiểu Thanh và Tử Tinh Liệt Sư còn đang giằng co ở dưới chân núi.

Nhưng lúc này, Tử Tinh Liệt Sư lại thở hồng hộc, nhìn con trâu xanh trước mặt.

Bất kể thế nào nó cũng không ngờ được con trâu xanh này lại bá đạo như vậy?

Nó gần như đã dùng hết sức nhưng căn bản không có bất kỳ cách nào phá được phòng ngự của lớp da lông trên thân con trâu xanh này.

Đơn giản là súc sinh!

Không đúng, nó vốn là súc sinh!

Gào...

Cuối cùng, Tử Tinh Liệt Sư ảo não liếc nhìn Tiểu Thanh, rít gào rồi xoay người, đi về phía trên sườn núi.

Nó lại có thể trực tiếp... bỏ chạy!

Lúc này Tiểu Thanh thoáng ngây người, trong hai mắt lập tức lóe sáng, vô cùng hưng phấn.

- Tiểu Thanh, đi mau!

Tần Trần và Diệp Tử Khanh chợt xuất hiện, nhảy lên trên lưng Tiểu Thanh, kéo Diệp Tử Khanh lên theo. hai người ngồi ở trên lưng trâu, lập tức chạy vội rời đi.

Không bao lâu, trong dãy núi phía sau vang lên một tiếng gầm phẫn nộ đinh tai nhức óc.

- Nó bị ngươi chọc giận rồi, Tiểu Thanh!

Tần Trần cười ha hả nói.

- Ò...

Tiểu Thanh hưng phấn kêu lên một tiếng, tốc độ càng nhanh hơn.

Hai người tìm một chỗ dưới chân núi, dừng lại ngồi xuống khoanh chân.

Lúc này, trong tay Tần Trần nắm chặt một viên Tử Tinh Nguyên Thạch, bắt đầu chậm rãi hấp thu.

Bên trong Tử Tinh Nguyên Thạch ẩn chứa Viêm khí dồi dào, hơn nữa Viêm khí này còn trợ giúp ngưng tụ Linh Hải.

Lần này, Tần Trần không chỉ chuẩn bị đột phá, còn muốn nâng cao đẳng cấp đan hỏa của mình.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ba ngày thoáng cái đã biến mất.

Ngũ tạng lục phủ trong cơ thể Tần Trần có từng khí tức lan tràn.

Mà màu sắc đan hỏa cấp cam đã dần đậm hơn.

Từ cấp cam hạ đẳng tăng lên tới cấp cam trung đẳng!

Đồng thời vị trí lục phủ trong cơ thể Tần Trần còn một đường Linh Hải chậm rãi khuếch tán ra.

Linh Hải cảnh ngũ trọng!

Đan hỏa cấp cam trung đẳng!

Tần Trần thở hắt ra một hơi, đứng dậy.

- Công tử...

- Ừ!

Lúc này, gương mặt Diệp Tử Khanh đỏ bừng, nhìn qua rất xinh đẹp làm cho người ta rung động.

Mấy ngày qua, nàng hấp thu mấy viên Tử Tinh Nguyên Thạch, tu vi tăng mạnh, dù chưa đến Linh Hải cảnh thất trọng nhưng cũng tăng lên khá nhanh.

Hơn nữa, lần này đến ngoài khu thí luyện, nàng vốn tưởng sẽ là nguy hiểm đáng sợ suốt cả đường đi.

Nhưng lại không gặp phải rắc rối gì.

Tần Trần dường như rất quen thuộc với Minh Sơn, nơi khiến cho rất nhiều võ giả nghe tới phải biến sắc, giống như vườn hoa nhà mình vậy.

- Hôm nay không thể hấp thu Viêm khí của Tử Tinh Nguyên Thạch thêm nữa!

Tần Trần dặn dò:

- Bằng không, gương mặt xinh đẹp của ngươi sẽ không chỉ đỏ bừng đáng yêu như vậy mà nóng như lửa đốt luôn!

Nghe được lời này, mặt Diệp Tử Khanh càng đỏ hơn.

- Trải qua mấy vạn năm, bên trong Minh Sơn Sơn Mạch này có không ít đồ tốt. Nếu chuyến này là thí luyện nội viện, ta lại dẫn ngươi rèn luyện thật tốt!

- Vâng!

Hai người chuẩn bị xuất phát.

Tiểu Thanh là bước tới.

- Cút, không có phần của ngươi!

- Ò...

Nghe được lời này, trong mắt Tiểu Thanh lấp lánh nước mắt.

- Ngươi...

Tần Trần bất đắc dĩ.

- Được rồi, được rồi, được rồi, ta cho ngươi ba viên Tử Tinh Nguyên Thạch, chỉ có thể là ba viên thôi!

Nghe được lời này, Tiểu Thanh gật đầu.

Tần Trần lấy ra ba viên Tử Tinh Nguyên Thạch lớn bằng bàn tay, đưa tới.

Tiểu Thanh há miệng nuốt luôn vào, vẫn chưa thỏa mãn.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Tử Khanh lại vô cùng kinh ngạc.

Nàng đã nhìn thấy trâu ăn cỏ, nhưng chưa từng thấy trâu ăn đá!

Nó thật sự là trâu sao?

- Lên đường thôi!

Lúc này Tần Trần vỗ nhẹ vào Tiểu Thanh, khẽ cười nói.

- Hả?

Chỉ là vẻ mặt Tần Trần chợt thay đổi.

- Đám người nhị ca hình như gặp phải chút rắc rối!

Tần Trần nhíu mày, nói:

- Tiểu Thanh, xuất phát, quay trở lại!

- Ò...

Tiểu Thanh đạp đạp chân, lập tức biến thành tư thế chuẩn bị sẵn sàng.

Hai người ngồi trên lưng Tiểu Thanh dùng tốc độ cực nhanh, hóa thành một làn khói xanh, biến mất...

...

Trong khu vực thí luyện của Minh Sơn Sơn Mạch.

Lúc này, bốn bóng người có vẻ khá chật vật trong đám đá hỗn loạn.

Bốn người Tần Hải, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc đứng tập trung một chỗ, lưng dựa vào đống đá loạn, nhìn hơn mười bóng người xung quanh.

- Sở Thành Hạc, ta đã giao linh ấn cho ngươi, bây giờ ngươi còn ở đây làm gì nữa?

Vẻ mặt Tần Hải thâm trầm nói.

- Hì hì, Tần Hải, ta không chỉ muốn đẳng cấp linh ấn, đệ đệ của ngươi ở đâu?

Sở Thành Hạc nhếch miệng cười nói:

- Nếu hắn không xuất hiện, mấy người các ngươi lại chuẩn bị nhận lấy cái chết đi!

- Sở Thành Hạc, ngươi đừng quá đáng. Chúng ta đã giao linh ấn cho ngươi, ngươi còn muốn giết người sao?

Lục Huyền cũng trầm giọng quát.

Mấy ngày qua, bọn họ không ngừng giết chết linh thú, cuối cùng đã tăng ấn ký lên tới cấp ba.

Nhưng những kẻ này lại cướp luôn linh ấn của bọn họ.

Bây giờ còn không định dừng tay.

Bọn chúng còn muốn chém tận giết tuyệt, đúng là lòng dạ độc ác!

- Con người ta làm việc từ trước đến nay không thích để lại tai họa về sau cho mình!

Sở Thành Hạc bực bội nói:

- Mấy người các ngươi tốt nhất giao ra Tần Trần, bằng không, tất cả, đều phải chết!

- Liều mạng!

Trương Tiểu Soái lộ vẻ hung ác, bực bội nói:

- Chúng ta sẽ không nói cho ngươi biết Tần huynh ở đâu!

- Tự tìm chết!

Nhìn thấy Trương Tiểu Soái xông về phía trước, Sở Thành Hạc bước tới, ung dung đánh ra một quyền.

- Liệt Phong Quyền!

Quyền ấn kia mang theo linh khí, khí thế mãnh liệt xông ra.

Trương Tiểu Soái vung bàn tay lên, gậy sắt trong tay đảo quanh.

Ầm...

Một tiếng nổ vang lên, gậy sắt tuột khỏi tay Trương Tiểu Soái, gương mặt hắn chợt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi và lập tức ngã xuống đất.

- Đại ca, để ta tới giết người này!

Sở Tiên Kiệt cười gằn nói:

- Người này còn muốn bám víu quan hệ với Sở Tiên Kiệt ta, cũng không đái ra một bãi nước tiểu, tự soi vào xem thử mình thế nào!

Tay Sở Tiên Kiệt cầm trường kiếm lập tức bước tới, đuổi theo Trương Tiểu Soái và đâm ra một kiếm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️