Khi hai người đến giữa sườn núi, Tần Trần đột nhiên dừng lại, hình như tìm kiếm gì đó dọc theo sườn núi.
- Tìm được rồi!
Tần Trần mỉm cười, nhìn bãi cỏ xanh rờn trước mặt.
Hắn ngồi xổm xuống, nhổ những cỏ đó lên, chắt lấy chất lỏng màu xanh biếc và thu thập từng chút một.
Chờ thu thập đủ một lọ chất lỏng màu xanh, Tần Trần mới ngừng tay.
- Qua đây!
Tần Trần cười, vẫy tay nói với Diệp Tử Khanh.
Mặc dù Diệp Tử Khanh không rõ Tần Trần rốt cuộc muốn làm gì, nhưng vẫn bước tới.
Lúc này, Tần Trần giơ tay ra, bắt đầu vuốt ve gương mặt Diệp Tử Khanh.
- Ngươi...
- Đừng nhúc nhích...
Tần Trần lấy ra từng giọt chất lỏng màu xanh kia, bôi loạn lên trên mặt, trên cổ, trên tay và trên quần áo của Diệp Tử Khanh.
Không bao lâu, trường sam màu xanh của Diệp Tử Khanh biến thành màu xanh lá.
Làm xong tất cả những điều này, Tần Trần không ngừng bôi loạn những giọt chất lỏng còn lại lên trên người mình.
- Đi thôi!
Làm xong tất cả những điều này, Tần Trần thản nhiên nói.
Nhìn bóng lưng Tần Trần rời đi, mặt Diệp Tử Khanh đỏ bừng.
- Người này... Ta có thể tự mình làm...
Hai người đi về phía đỉnh núi, dần dần có một hơi nóng phả vào mặt.
Sườn núi này cao khoảng nghìn trượng, chỗ cao nhất phải lạnh mới đúng, nhưng lúc này, bọn họ càng đi càng thấy nóng.
- Đến rồi!
Tần Trần dừng chân, nhìn về phía cách đó trăm mét.
Trên đỉnh núi, một sơn động xuất hiện ở trước mắt hai người.
- Đó là... Tử Tinh Liệt Sư!
Diệp Tử Khanh nắm chặt cây roi.
- Không cần!
Tần Trần lại ngăn cản, cười nói:
- Để cho Tiểu Thanh tới là được!
Tiểu Thanh?
Con trâu xanh này thoạt nhìn cũng chỉ là tu vi Linh Hải cảnh thôi, đi tới còn không bị đánh nổ à?
Chỉ thấy Tiểu Thanh xông thẳng về phía trước với thế như chẻ tre.
- Ò...
Tiếng trâu rống vang lên, lập tức kinh động tất cả động vật bên trong sơn động.
Gào...
Trong phút chốc, một tiếng gầm vang lên, một bóng dáng bước ra khỏi sơn động này.
Bóng dáng kia cao mười mét, lông trên thân đều màu tím, lóe sáng giống như Tử Tinh thạch, đôi mắt sáng lấp lánh có thần như tóe lửa.
Tử Tinh Liệt Sư!
- Tiểu Thanh, xử nó đi!
Lúc này Tần Trần giật giây nói.
Nghe được lời này, Tiểu Thanh bắt đầu nổi tính ương ngạnh, bất chấp tất cả, xông về phía Tử Tinh Liệt Sư.
Ầm...
Nhưng trong phút chốc, một tiếng ầm vang lên, Tiểu Thanh lập tức ầm ầm ngã xuống đất rồi bắn ra cao trăm mét.
Nhưng Tiểu Thanh lại không quan tâm tới điều này, lông xanh bên ngoài thân thể đã dựng ngược, dường như trong nháy mắt biến thành con nhím, lại lao ra.
Sau khi lần lượt vòng đi vòng lại năm sáu lần, Tử Tinh Liệt Sư cuối cùng không nén được giận.
Đuổi theo Tiểu Thanh, bắt đầu công kích mãnh liệt.
Chẳng qua, Tiểu Thanh chỉ là tu vi Linh Hải cảnh nhưng đánh thế nào cũng không chết được, lần lượt đứng lên, khiêu khích Tử Tinh Liệt Sư.
- Chúng ta vào động thôi!
Lúc này Tần Trần mỉm cười, bàn chân bước ra.
Hai người mới vừa đi ra, đột nhiên trong khe đá xung quanh sơn động này có từng con rắn dài dài hơn một mét, lớn bằng ngón cái bò ra.
Toàn thân những con rắn dài này đỏ như lửa, đôi mắt hiện ra màu xanh, trườn quanh sơn động.
Diệp Tử Khanh cảm thấy ớn lạnh khi thấy cảnh này, tay muốn vung roi ra.
- Không cần!
Tần Trần lại ngăn cản.
Diệp Tử Khanh thở hắt ra một hơi.
Vì vào lúc này, những con rắn dài đó đã... lùi lại!
- Tử Tinh Liệt Sư là linh thú nhị giai có linh tính rất mạnh, cho nên sẽ phái một vài vệ sĩ ở bên cạnh bảo vệ tổ của mình!
- Cất lỏng chúng ta vừa thoa lên là… nước đái của chúng...
Nghe được lời này, Diệp Tử Khanh nhìn Tần Trần với đôi mắt to trợn trừng.
- À... chỉ có làm vậy, những con Hồng Văn Xà này mới có thể làm như không nhìn thấy chúng ta, nếu không, Hồng Văn Xà nhất giai cao cấp đủ để ăn sạch đầu của hai chúng ta!
Tuy nói thế nhưng Diệp Tử Khanh vẫn cảm thấy... buồn nôn!
- Đi thôi, chúng ta qua lấy Tử Tinh Huyết Long Tham!
Tần Trần cười tới run người, bước nhanh vào trong động.
Bên trong sơn động có hơi nóng tản ra.
Cả sơn động chỉ dài rộng có mấy chục mét.
Mà giờ phút này, bên trong sơn động có hào quang bắn ra, xuất hiện từng ánh sáng màu tím chiếu xuống trên thân của hai người.
- Ơ? Tử Tinh Nguyên Thạch!
Tần Trần nhìn về phía trước và hơi ngẩn người.
- Tử Tinh Nguyên Thạch là gì?
- Tử Tinh Liệt Sư cứ cách mười năm lại tiến hành một lần lột xác, lông tóc trên thân rơi xuống chồng chất một chỗ, vận khí tốt, sau khi tích lũy lâu năm sẽ ngưng tụ thành Tử Tinh Nguyên Thạch!
- Bên trong Tử Tinh Nguyên Thạch ẩn chứa Viêm khí dồi dào, rất quan trọng cho Linh Đan Sư và Linh Khí Sư nâng cao phẩn cấp của đan hỏa.
- Hơn nữa, cũng có tác dụng mạnh đối với chuyện ngưng tụ Linh Hải!
Tần Trần nói xong, đi tới trước đống Tử Tinh Nguyên Thạch này.
Hắn vung bàn tay lên, những Tử Tinh Nguyên Thạch này đều bị hắn thu thập.
- Đại khái có hơn một trăm viên cả lớn cả nhỏ, ngươi lấy mười viên đi!
Tần Trần cười nói.
Thấy Diệp Tử Khanh hơi ngẩn người, Tần Trần lại nói:
- Ngươi không phải là Đan Sư, Khí Sư, lấy mười viên là đủ rồi. Ngươi lấy nhiều hơn cũng không cần đến. Tuy nói Tử Tinh Nguyên Thạch này có hiệu quả, nhưng dù sao Viêm khí vẫn quá nặng!
- Ừ!
Diệp Tử Khanh lựa chọn mười viên, cất đi.
Ánh mắt Tần Trần nhìn về phía một đài đá trống rỗng không có vật gì, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại.
Hắn bước tới, ngồi lên trên đài đá này.
Qua khoảng mấy hơi thở, Tần Trần mở hai mắt ra, mỉm cười.
- Tử Tinh Vương Tọa!
Tần Trần cười nói:
- Tặng ngươi!
Nghe được lời này, Diệp Tử Khanh lộ vẻ vui mừng bất ngờ.
Nàng đã nghe nói qua về Tử Tinh Vương Tọa.
Tử Tinh Liệt Sư là linh thú nhị giai, bản thân rất có linh tính.
Hơn nữa đặc biệt thích trang trí cho tổ của mình sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp.
Đối với "giường" ngủ lại càng chú ý hơn, thích lựa chọn một vài tinh thạch có thể ẩn chứa linh khí thiên địa.
Qua thời gian tích lũy, nó sẽ biến "giường" thành một món bảo bối rất có lợi cho việc tu luyện.
Nó được võ giả gọi là Tử Tinh Vương Tọa.
Ngồi tu luyện ở trên Tử Tinh Vương Tọa, cảm ứng linh khí thiên địa sẽ mạnh hơn rất nhiều, hiệu quả không khác gì một tòa Tụ Linh trận.
Thứ này lại vô giá, ngàn vàng cũng không mua được, chỉ có thể lấy linh thạch giao dịch.
Linh thạch ở trong Bắc Minh Đế Quốc không có khả năng là tiền giao dịch thông thường, mười nghìn lượng vàng cũng đừng mong mua được một viên linh thạch.
Nếu đặt Tử Tinh Vương Tọa này ở trong Bắc Minh Đế Quốc, chắc chắn ngay cả cường giả Linh Phách cảnh cũng sẽ tranh nhau cướp giật.
Tần Trần tặng thứ quý giá như vậy, ngược lại làm cho Diệp Tử Khanh có chút xấu hổ.
Mà giờ phút này, Tần Trần lại thản nhiên đi ở bên trong động giống như đi dạo ở vườn hoa sau nhà mình vậy.
- Công tử, chúng ta phải nhanh lên. Ta sợ Tiểu Thanh không thể chống đỡ được quá lâu.
- Yên tâm đi!
Tần Trần phất tay cười nói:
- Nó da dày thịt béo, phải chịu đòn nhiều mới có thể càng khỏe mạnh hơn.
Vừa dứt lời, Tần Trần chợt dừng lại, nhìn về phía trước mặt.
Cách đó một bước là một suối nước trong, bên bờ suối có từng linh vật màu tím giống như từng bụi Nhân Sâm đang nằm yên.
- Tử Tinh Huyết Long Tham!
Tần Trần nhếch môi cười.