Thần Đạo Đế Tôn

Chương 128: Hồn linh nhỏ

Chương Trước Chương Tiếp

- Đa tạ công tử!

Diệp Tử Khanh chắp tay, có chút xấu hổ nói.

Không ngờ nàng lại bị bầy sói gài bẫy.

Con Lang Vương này hiển nhiên là thu xếp từ trước, thủ đoạn chồng chất, thay phiên nhau xông ra.

Giả dối!

- Xem ra kinh nghiệm chiến đấu của ngươi quá ít!

Tần Trần lau máu tươi trên cây gậynói:

- Điểm yếu của Tử Văn Yêu Lang nằm ở cổ họng, chỗ dưới cằm ba tấc, đâm trúng vị trí này, Tử Văn Yêu Lang chắc chắn phải chết!

- Chỉ dựa vào cảnh giới bất phàm của mình, tiêu hao linh khí của mình là rất không sáng suốt.

Nghe được lời này, Diệp Tử Khanh khẽ gật đầu.

Chỉ có điều nói thì dễ, nhưng làm quá khó.

Yêu lang làm sao không biết đề phòng bảo vệ điểm yếu của mình?

Nhưng Tần Trần vừa ra tay rất chính xác, dường như đã làm thuần thục hàng nghìn lần vậy.

Linh Hải cảnh tứ trọng tìm điểm yếu của Lang Vương Linh Hải cảnh thất trọng, dùng một đòn đã giết chết.

Rốt cuộc thực lực của Tần Trần mạnh tới mức nào?

- Ơ?

Đúng vào lúc này, ánh mắt Tần Trần chợt nghiêm lại.

Diệp Tử Khanh cũng nhìn về phía trước. Lúc này, bên cạnh Tử Văn Yêu Lang đã chết đột nhiên xuất hiện từng bóng dáng màu xám tro.

Tuy những bóng dáng chỉ dài bằng một ngón tay, nhúc nhích trên cơ thể Tử Văn Yêu Lang, bận rộn tới lui như đang thu thập gì đó.

- Sao vậy? Công tử!

- Thú vị, thú vị thật... hồn linh nhỏ.

Trên mặt Tần Trần lộ vẻ vui mừng, bước thẳng tới.

Ngay lập tức, những bóng dáng nhỏ bé màu xám tro trốn xuống dưới thi thể của Tử Văn Yêu Lang nhanh như một làn khói và biến mất.

- Những con Tử Văn Yêu Lang này là do hai chủ ta chúng ta giết chết, chúng ta cũng muốn lấy được linh phách, đám hồn linh nhỏ các ngươi tính trộm đồ của người khác sao?

Tần Trần đứng trước thi thể, thản nhiên nói.

Ngay lập tức, những bóng xám nhỏ kia lận lượt nhảy ra ngoài, đứng ở trên thi thể yêu lang, chỉ vào Tần Trần, trong miệng phát ra những tiếng chi chi chi chi.

- Sao hả? Ta nói sai à? Các ngươi chính là đồ trộm vặt, trộm vặt lớn!

Tần Trần chỉ vào những bóng xám nhỏ đó mắng.

Lúc này, những bóng xám nhỏ kia tập trung lại một chỗ, còn tức giận hơn, tất cả đều nóng nảy nhảy dựng lên, muốn đánh nhau với Tần Trần, nhưng kỳ lạ là không có kẻ nào ra tay.

Lúc này Diệp Tử Khanh đi lên phía trước, mới phát hiện ra những bóng xám nhỏ đó đều dài bằng ngón trỏ, hơn nữa hai tay hai chân đều vô cùng hình tượng, mỗi kẻ đều trọc đầu, cho dù có vẻ tức giận nhưng thoạt nhìn cũng... rất đáng yêu!

- Hừ, nếu đám các ngươi không muốn làm trộm vặt, vậy phải đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ xem như tặng những linh thú này cho các ngươi!

Lúc này Tần Trần nói.

Ngay lập tức, những bóng xám nhỏ nhìn nhau, phát ra những tiếng ầm ĩ rồi bước lên phía trước.

- Giúp ta tìm Tử Tinh Huyết Long Tham!

Tần Trần nói.

Bóng xám nhỏ lập tức lắc đầu trống bỏi vậy.

- Tốt, những hồn linh nhỏ các ngươi quả nhiên là trộm vặt, ta muốn nói cho mọi người trong khắp thiên hạ biết hồn linh nhỏ là trộm vặt!

Nghe được lời này, những bóng xám nhỏ lập tức đẩy hồn linh thủ lĩnh, hồn linh thủ lĩnh kia lập tức gật đầu.

Không bao lâu, các hồn linh nhỏ hấp thu linh phách của từng con yêu lang xong, dẫn theo Tần Trần và Diệp Tử Khanh xuất phát.

Dọc đường đi, Diệp Tử Khanh quả nhiên buồn bực.

Hồn linh nhỏ?

Nàng mới nghe lần đầu. Tần Trần hình như... rất quen thuộc!

- Hồn linh nhỏ cũng là một loại linh thú.

Tần Trần hình như nhìn ra được sự buồn bực của Diệp Tử Khanh, nói liên tục:

- Cách những linh thú này sinh ra rất kỳ quái, chính là trải qua linh phách của linh thú diễn hóa thành, không có tính công kích cũng không có năng lực bảo vệ mình.

- Mấy chục vạn năm trước, hồn linh nhỏ này rất đông, rất nhiều võ giả rèn luyện trong rừng rậm và dãy núi đều sẽ làm bằng hữu, giao dịch đổi lấy tin tức với chúng.

- Nhưng dù sao loài người cũng quá tham lam, một số người bắt đầu bắt hồn linh nhỏ làm linh sủng hoặc là thám tử, lâu ngày, hồn linh nhỏ càng lúc càng ít, đến bây giờ, gần như rất khó nhìn thấy!

- Ta cũng thấy rất kỳ lạ khi nhìn thấy chúng ở đây.

Nghe được lời này, Diệp Tử Khanh gật đầu:

- Vậy vì sao ngươi nói bọn họ là trộm vặt, những hồn linh nhỏ này lại phản ánh mãnh liệt như vậy?

- Ban đầu những kẻ này sinh ra đã đánh cắp linh phách của linh thú, cho nên rất e ngại người khác nói bọn họ là trộm vặt.

Nghe được lời này, Diệp Tử Khanh che miệng cười khẽ.

Không ngờ được những hồn linh nhỏ này lại thú vị như vậy.

Những hồn linh nhỏ hăng hái dẫn theo hai người Tần Trần và Diệp Tử Khanh xuyên qua dãy núi.

Theo hai người đi về phía trước, không trung dần dần sáng ngời.

Hai người xuất hiện ở dưới chân một ngọn núi.

Những hồn linh nhỏ này ngừng lại, không dám đi tới nữa.

- Cám ơn các ngươi!

Nhìn các hồn linh nhỏ, Tần Trần cười nói:

- Các ngươi không phải là trộm vặt!

Nghe được lời này, các hồn linh nhỏ đều sôi nổi phát ra tiếng, sau đó lập tức biến mất khỏi rừng rậm.

- Đến rồi!

Nhìn về phía trước, Tần Trần thở hắt ra một hơi.

- Ta nghe nói Tử Tinh Huyết Long Tham có hiệu quả bổ sung khí huyết cho võ giả rất tốt.

- Nhưng không chỉ vậy!

Tần Trần cười nói:

- Chế luyện thành Tử Huyết Linh Đan lại càng có tác dụng mạnh hơn đối với võ giả bị đông cứng Linh Hải, tăng cường Linh Hải.

- Tử Huyết Linh Đan...

Diệp Tử Khanh gật đầu.

Nàng chưa từng nghe nói về tên loại linh đan này, nhưng Tần Trần rõ ràng hết sức quen thuộc với điều này.

- Chúng ta nghỉ ngơi một lát, lát nữa, chúng ta sẽ bắt đầu leo núi!

- Leo núi?

- Đúng vậy!

Tần Trần nhìn lên đỉnh núi, nói:

- Tử Tinh Huyết Long Tham ẩn chứa huyết khí mãnh liệt, nhưng thông thường có Tử Tinh Liệt Sư trông coi.

Tử Tinh Liệt Sư là linh thú nhị giai cấp thấp, ít nhất là cảnh giới Linh Đài cảnh nhất trọng.

Diệp Tử Khanh biến sắc.

Linh Đài cảnh đã chế tạo ra linh đài, không chỉ linh khí trong cơ thể dồi dào, linh đài được chế tạo ra, có thể nói cường độ cơ thể được nâng cao gấp mấy lần, linh khí càng thêm ổn định!

Đây là điều mà Linh Hải cảnh không có cách nào so sánh được.

Diệp Tử có tu vi Khanh Linh Hải cảnh lục trọng, tự tin khi đối mặt với đối thủ Linh Hải cảnh bát trọng vẫn có thể đánh một trận.

Nhưng Linh Đài cảnh...

Quá khó!

Gần như không có khả năng.

Hai người bọn họ làm sao cướp được Tử Tinh Huyết Long Tham trong tay của Tử Tinh Liệt Sư Linh Đài cảnh chứ?

Hai người chờ khoảng một giờ, một bóng dáng màu xanh chạy như bay tới.

Nhìn kỹ, chính là con trâu xanh đi theo bên cạnh Tần Trần.

- Tiểu Thanh, ngươi chậm quá!

Nghe được Tần Trần nói vậy, Tiểu Thanh xấu hổ quay xung quanh, cao hứng bừng bừng nhìn Tần Trần.

- Trâu ngốc, ngươi đã trộm ăn thứ tốt gì à? Lại còn tăng lên được!

Tần Trần cười mắng:

- Lát nữa ta cho ngươi ăn thứ còn tốt hơn, có hứng thú không?

Tần Trần nói xong lại nhìn lên sườn núi.

Nghe được lời này, Tiểu Thanh lùi lại phía sau, nhìn Tần Trần với vẻ dè dặt.

- Ngươi sợ à?

Tần Trần bĩu môi, nói:

- Nhớ năm đó, có thể nói là tiên tổ ngươi vượt qua Tứ Linh cảnh, thậm chí đến Hóa Thần cảnh vô cùng kì diệu, không ngờ được, ôi, con cháu đời sau lại nhát gan như vậy!

- Ta thấy cả đời này của ngươi cũng không thể thật sự thức tỉnh huyết mạch thần thú Quỳ Ngưu, lớn lên thành một con Quỳ Ngưu, chỉ có thể ở trong khe núi này ăn vụng một ít linh tài thôi!

- Ò...

Nghe được lời này, Tiểu Thanh lại không phục kêu lên một tiếng, bốn chân đạp xuống đất, nhìn chằm chằm vào đỉnh núi.

- Làm tốt lắm, chúng ta xuất phát thôi!

Tần Trần dẫn theo Diệp Tử Khanh, đi theo Tiểu Thanh leo lên núi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️