Lúc này, cho dù là Tuân Ngọc kiệm lời ít nói cũng không khỏi hít thở dồn dập, khẩn trương.
Lời Tần Trần nói thật sự là... nói trúng trọng tâm!
Rất khó tưởng tượng được, sau khi Tần Trần nhìn thấy bọn họ thi triển linh quyết lại phân tích ra được những điều này.
- Tần huynh, ngươi thần kỳ thật!
Trương Tiểu Soái kích động, vỗ ngực nói:
- Từ hôm nay trở đi, Tần huynh ngươi chính là lão đại của ta. Trương Tiểu Soái ta bằng lòng đi theo làm tùy tùng của Tần huynh!
- Trương Tiểu Soái, ngươi thôi đi!
Lục Huyền trêu ghẹo nói:
- Diệp Tử Khanh tiểu thư có thiên phú dị bẩm như vậy, Tần huynh chỉ xem là tỳ nữ, thằng nhóc ngươi muốn dáng vẻ không có dáng vẻ, còn là một nam từ, lại muốn làm tiểu đệ của Tần huynh à?
- Lục Huyền, ngươi thật không phúc hậu!
- Được rồi, được rồi!
Tần Trần nhìn hai người, cười nói:
- Chúng ta... là bằng hữu!
Lời này vừa nói ra, ba người thoáng ngây người.
Tần Trần đứng dậy, nói:
- Mười mấy ngày này, các ngươi cứ làm theo lời ta nói, cảnh giới tất nhiên sẽ được nâng cao!
- Tam đệ, ngươi đi đâu vậy?
Tần Hải đứng lên nói.
Cho dù tu vi của Tần Trần cao hơn hắn, nhưng vẫn là tam đệ của hắn. Bây giờ hơn nửa đêm, nhìn tình hình Tần Trần thế này là muốn đi ra ngoài.
- Ta đi cùng với các ngươi, ngược lại sẽ làm lỡ chuyện tu hành của các ngươi. Hơn nữa, chuyến này ta đi là để tìm dược liệu cho đại ca, trong khu vực thí luyện này không có dược liệu ta cần!
- Ngươi muốn đi ra ngoài khu thí luyện sao?
Nghe được lời này, Tần Hải lập tức phản đối:
- Không được!
- Bên trong khu thí luyện đều có nhị giai linh thú tồn tại, phạm vi Minh Sơn lớn tới mức nào? Bên ngoài khu thí luyện có linh thú nhị giai thậm chí là linh thú tam giai, tứ giai cũng có!
- Nhị ca... Nhưng dược liệu mà đại ca cần lại ở bên ngoài khu thí luyện!
Tần Trần cười gượng nói:
- Ngươi yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!
Tần Trần có thể không quan tâm tới những người khác, nhưng nhị ca quan tâm mình, nếu không để cho hắn yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ không để cho mình rời đi.
Nghe được lời này, trong mắt Tần Hải rất do dự.
- Nhị ca yên tâm, ngươi còn không tin ta sao?
Tần Trần nói với vẻ mặt trịnh trọng.
Nghe được lời này, Tần Hải hoàn toàn im lặng.
Trên đường đi tới, Tần Trần đúng là đã làm ra quá nhiều chuyện không thể nào tưởng tượng được.
- Vậy ngươi nhất định phải chú ý an toàn đấy!
- Ừ!
Tần Trần đứng dậy, dẫn theo Diệp Tử Khanh rời khỏi sơn động, biến mất ở trong đêm tối mờ mịt.
Trong khu vực thí luyện lớn như vậy, bóng đêm tăm tối, cổ thụ che kín bầu trời, che đi ánh trăng, khiến cho cả dãy núi trông như một con thú lớn hồng hoang đầy nguy hiểm và khó hiểu, càng làm cho người ta thấy sợ hãi.
- Sợ à?
Tần Trần dẫn theo Diệp Tử Khanh, hai người đi trong bóng đêm.
- Có chút!
Diệp Tử Khanh nói thật.
- Không cần sợ. Lần này ta dẫn ngươi đi, vừa vặn giúp đỡ ngươi nâng cao thực lực một chút, mau chóng đạt đến Linh Đài cảnh, Hoàng thể cũng không thể rèn luyện bình thường như vậy!
- Ừ!
Lúc này Diệp Tử Khanh thở hắt ra một hơi.
Có Tần Trần ở bên cạnh, dường như nỗi sợ hãi đối với đêm tối cũng dần giảm bớt.
- Hả?
Tần Trần dừng lại.
- Sao vậy?
- Vừa nói rèn luyện thực lực cho ngươi thì gặp được thứ tốt rồi!
Tần Trần khẽ cười nói:
- Ngươi đi theo ta!
Hai người vượt qua một sườn núi nhỏ, đứng ở trên đỉnh núi.
Chỉ thấy giữa bãi đất trũng phía trước có mười mấy con sói hung ác màu tím cao hơn ba mét đang tập trung lại một chỗ.
- Linh thú nhất giai trung cấp — Tử Văn Yêu Lang!
- Đại khái có bốn mươi, năm mươi con. Ta nghĩ đối với ngươi cũng không tính là vấn đề gì!
Tần Trần cười nói.
- Ừ!
Phần lớn linh thú nhất giai trung cấp Tử Văn Yêu Lang đều là cảnh giới Linh Võ cảnh tứ trọng đến lục trọng, những yêu lang này tập trung ở đây, trong đêm tối, giống như là từng bụi hoa màu tím vậy.
Diệp Tử Khanh không ngờ Tần Trần cách sườn núi lại có thể phát hiện ra những con yêu lang này.
Thanh Lân Tiên vừa được rút ra, Diệp Tử Khanh vung tay đánh ra một roi.
Vút...
Tử Văn Yêu Lang đang đứng canh gác bị cây roi cuốn lấy cổ, không thể hít thở, hai tay, hai chân không ngừng giãy giụa.
Nhưng Diệp Tử Khanh chính là cảnh giới Linh Võ cảnh lục trọng, thực lực bản thân cao cường, lại thêm thể chất Hoàng thể, một con Tử Văn Yêu Lang này làm sao có khả năng là đối thủ của nàng.
Ầm một tiếng vang lên, cơ thể của Tử Văn Yêu Lang bị Thanh Lân Tiên trói chặt chợt nổ tung.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Tử Khanh vui mừng ra mặt.
Tử Văn Yêu Lang có lớp da lông thật dày, rất khó phá được phòng ngự của chúng.
Nhưng Thanh Lân Tiên qua tay Tần Trần lại như thay da đổi thịt, giao lưu tâm thần với nàng càng thông suốt hơn.
Roi tốt!
Lúc này Diệp Tử Khanh tràn đầy tự tin.
Ô...
Đột nhiên, từng con Tử Văn Yêu Lang ở trong chỗ đất trũng bị tiếng động này làm cho giật mình tỉnh giấc, khẽ hú lên, nhìn Diệp Tử Khanh với đôi mắt phát ra ánh sáng u ám màu xanh, tản ra khí thế khiến cho người ta khủng hoảng.
Vút...
Nhưng nghênh đón chúng lại là đòn tấn công càng thêm mạnh mẽ của Diệp Tử Khanh.
Cây roi đảo qua, từng dường linh khí theo cây roi bắn ra, linh khí cuộn trào mãnh liệt giống như hóa thành từng thanh đoản kiếm, không ngừng bắn nhanh ra.
Những Tử Văn Yêu Lang này càng không chống đỡ được.
Ô Ô ô...
Đúng vào lúc này, một tiếng hú có vẻ trầm khẽ hơn đột nhiên vang lên. Từ phía sau bầy sói này xuất hiện một con yêu lang cao đến năm mét, cả người từ trên xuống dưới được phủ bởi lớp lông màu tím, nó chậm rãi bước đến.
Trong mười mấy con yêu lang, thoạt nhìn con yêu lang này giống như hạc giữa bầy gà vậy, uy vũ bất phàm.
- Lang Vương!
Lúc này Diệp Tử Khanh thoáng biến sắc.
Nói chung, thực lực cao nhất của Tử Văn Yêu Lang là Linh Hải cảnh lục trọng, nhưng một khi trong bầy sói xuất hiện Lang Vương, như vậy một con Lang Vương đã vượt qua cấp bậc của những con sói khác trong đàn.
Con Lang Vương này hú lên, từng con sói từ phía sau đi ra.
Huyết khí dồi dào cho thấy mấy con yêu lang to lớn này đều ở cảnh giới lục trọng.
Vù vù...
Ngay lập tức, ba con yêu lang mạnh mẽ xông về phía Diệp Tử Khanh.
Cây roi được vung ra, Diệp Tử Khanh ung dung ứng phó.
Nhưng đúng vào lúc này, phía sau lại cóba con yêu lang xông tới.
Bóng dáng Diệp Tử Khanh lóe lên, khó có thể tránh thoát, một lọn tóc bị đứt.
- Không xong!
Mà giờ phút này, Lang Vương đã bước nhanh hơn, bắt đầu tấn công.
- Nhận lấy cái chết!
Diệp Tử Khanh hừ một tiếng, đánh ra một roi.
Nàng đã đề phòng Lang Vương ra tay từ lâu. Bây giờ Lang Vương vừa hành động, nàng vừa vặn tới gần.
Giết Lang Vương thì đám yêu lang này chẳng qua là năm bè bảy mảng.
Vù vù...
Nhưng đúng vào lúc này, hai con yêu lang một trái một phải đã xông thẳng về phía cây roi bị Diệp Tử Khanh đánh ra.
Hai con yêu lang này dùng miệng cắn chặt cây roi, khiến cho Diệp Tử Khanh không có cách nào rút về.
Mà giờ phút này, yêu lang đã đánh tới.
Dưới tình thế cấp bách, Diệp Tử Khanh chỉ đành phải thả cây roi, rút đoản kiếm cầm trong tay nghênh đón Lang Vương.
Phụt...
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng động vang lên, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Diệp Tử Khanh, cây gậy nhỏ trong tay bắn ra, một gậy đâm chính xác vào cổ họng của con Lang Vương.
Sau đó, bóng người này nhanh chóng lùi về phía sau, thi thể của Lang Vương ngã xuống đất và phát ra tiếng động lớn.
Trong chớp mắt này, đám lang yêu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, từng con hú khẽ và bắt đầu lùi lại, tản ra như đàn chim.