- Vẫn chưa thấy. Nhưng Tổ Hùng sư huynh, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp được người này thôi!
Một đệ tử cung kính nói.
- Ừ!
Tổ Hùng gật đầu, nhìn về phía Sở Ngưng Thi bên cạnh, cười nói:
- Sở sư muội yên tâm, lần này, ta nhất định sẽ tự tay giết chết Tần Trần, hơn nữa còn giúp Sở sư muội đạt đến trước mười. Đến lúc đó, Sở sư muội lại có Cầm Long đan đã muốn từ lâu!
- Nếu được vậy lại phải cảm ơn Tổ sư huynh!
Sở Ngưng Thi cười thản nhiên trông rất xinh đẹp, nói:
- Ta tu luyện Cầm Long Chưởng, Cầm Long đan vô cùng quan trọng đối với ta.
- Nếu lần này nhận được Cầm Long đan, ta nhất định sẽ ở trước mặt Lăng Thiên, hết lòng tiến cử Tổ sư huynh làm người lãnh đạo Thiên Tử Đảng nội viện.
- Được!
Trong mắt Tổ Hùng chợt lóe sáng.
Hiện nay, trong Thiên Thần Học Viện, Thiên Tử Đảng chính là đoàn thể lớn đứng đầu học viện, tư chất dẫn đầu, còn có thủ lĩnh Linh tử. Trong cả Thiên Thần Học Viện, quyền phát biểu của một vài trưởng lão tọa thượng còn không bằng Thiên tử.
Trong nửa năm gần đây, Thiên tử chỉ dốc hết sức bồi dưỡng một người.
Đó chính là Lăng Thiên!
Tư chất của Lăng Thiên không tầm thường, hơn nữa nhận được Tinh môn, bây giờ được Thiên tử dẫn theo bên người để bế quan tu hành.
Bất kể là đệ tử ngoại viện, nội viện còn là Linh đồ trong Thiên Tử Đảng đều nhìn ra được, Thiên tử có thể nói là đang bồi dưỡng Lăng Thiên trở thành người nối nghiệp.
Sở Ngưng Thi lại là nữ nhân của Lăng Thiên.
Lời Sở Ngưng Thi nói chắc hẳn rất có trọng lượng ở trước mặt Lăng Thiên.
Tổ Hùng sớm đã muốn làm người dẫn đầu đệ tử nội viện của Thiên Tử Đảng, đáng tiếc là có quá nhiều người cạnh tranh.
Bây giờ, bám vào cây lớn Sở Ngưng Thi này, chỉ cần có thể làm cho Lăng Thiên nhớ kỹ hắn, tương lai hắn sẽ thăng cấp rất nhanh là chuyện trong tầm tay.
- Tần Trần... thằng nhóc ngươi lại xui xẻo rồi!
Tổ Hùng nhếch miệng cười nói.
Cũng trong lúc đó, ở bên kia, Sở Thành Hạc dẫn theo Sở Tiên Kiệt, hai huynh đệ xuất hiện ở trước mặt một người.
- Đồ sư huynh, người này lại là đệ đệ ta Sở Tiên Kiệt.
Sở Thành Hạc cười nịnh nọt nói:
- Đệ đệ ta có thực lực không tệ đâu. Đồ sư huynh, hắn rất muốn gia nhập Phương Viên Hội của chúng ta!
Đứng trước mặt hai người là một người thanh niên có dáng vẻ vạm vỡ, thoạt nhìn đôi mắt đầy thâm độc.
- Đệ đệ ngươi à? Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi!
Đồ Hóa Phong cười ha ha nói:
- Đệ đệ của Sở Thành Hạc ngươi cũng chính là đệ đệ của Đồ Hóa Phong ta. Thằng nhóc, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là người của Phương Viên Hội chúng ta!
- Cảm ơn Đồ sư huynh!
Lúc này Sở Thành Hạc lại nói:
- Đồ sư huynh, ta còn có một việc nữa.
- Ngươi nói đi!
- Trước đây, đệ đệ ta đắc tội một thằng nhóc thối tha tên là Tần Trần. Thằng nhóc này được Diệp Tử Khanh tiểu thư chống lưng lại cường thế gây sức ép!
- Sau đó ta hỏi thăm, mới biết Tần Trần này hóa ra bị cướp đi Tinh môn suýt chết, nhưng bây giờ đã đạt đến cảnh giới Linh Hải cảnh tam trọng...
- Ồ?
Đồ Hóa Phong lập tức thấy hứng thú, cười nói:
- Nếu vậy, hắn khẳng định gặp được cơ duyên rất lớn. Tần Trần à, được, ta nhớ kỹ rồi!
- Ta bắt thằng nhóc này để trút giận cho đệ đệ ngươi, thuận tiện xem thử người này rốt cuộc có thủ đoạn gì!
- Cảm ơn Đồ sư huynh!
- Xuất phát!
Lúc này, đám người tăng nhanh tốc độ, xông về phía bên trong núi rừng.
Đồng thời, một đám người khác cũng đầy căm phẫn.
- Tần Trần kia, lần này, ta sẽ cho hắn chết!
Vẻ mặt Liễu Viện Viện vô cùng tức giận, cả người đã rơi vào trạng thái sắp cuồng bạo.
Mười ngày qua, mỗi khi nàng nghĩ đến chuyện bị đánh ở ngay bên ngoài Thiên Thần Học Viện, trong lòng khó có thể quên được.
- Tiểu thư yên tâm, lần này Liễu Mộ đi cùng với chúng ta, Tần Trần kia chắc chắn phải chết!
Liễu Kình ở bên cạnh cũng vô cùng tức giận.
Hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện bị mất mặt xấu hổ trước đó, trong lòng vẫn căm giận, khó có thể bình tĩnh được.
Tần Trần thật sự đáng chết!
- Còn cả Diệp Tử Khanh kia nữa. Hoàng thể à! Cho dù là Hoàng thể thì sao chứ?
Liễu Viện Viện tức giận nói:
- Ta phải rạch gương mặt có vẻ thản nhiên của nàng ra, để cho nàng biết, ở trước mặt bản tiểu thư không tới lượt nàng khoe khoang!
Liễu Mộ đi bên cạnh cũng gật đầu.
Liễu Viện Viện chính là muội muội của Liễu Khai Nguyên, Liễu Khai Nguyên là một Linh tử có thân phận cao quý, còn là người sáng lập ra Liễu Môn trong Thiên Thần Học Viện.
Đối với chuyện này, Liễu Khai Nguyên cũng vô cùng tức giận.
Nhưng hắn đường đường là Linh tử, không có khả năng ra tay với Tần Trần và Diệp Tử Khanh.
Chuyện này giao cho Liễu Mộ làm là tốt nhất, đó chính là ban ơn lớn rồi.
Lần trước Thái tử đứng ra, lần này không còn ai có thể bảo vệ Tần Trần nữa.
Từng bóng dáng xông vào trong dãy núi thí luyện với tốc độ rất nhanh, sau đó bắt đầu tản ra.
Mà lúc này, đội sáu người Tần Trần dừng lại trong một sơn cốc.
- Linh thú nhất giai cấp thấp... Tam Vĩ Lang!
Diệp Tử Khanh nhìn về phía trước, mở miệng nói:
- Có khoảng hai mươi con.
- Đến lúc các ngươi bộc lộ tài năng rồi!
Tần Trần nhìn ba người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc cười nói.
Lục Huyền chính là Linh Hải cảnh nhị trọng, Tuân Ngọc là Linh Hải cảnh tam trọng, Trương Tiểu Soái là Linh Hải cảnh nhất trọng, linh thú nhất giai cấp thấp đại khái là cảnh giới Linh Hải cảnh nhất trọng đến tam trọng, nếu ba người muốn rèn luyện thực lực của bản thân, thật ra cũng vừa vặn.
- Ta cũng đi!
Tần Hải cười nói:
- Bây giờ ta là Linh Hải cảnh nhị trọng, vừa vặn!
- Được!
Bốn bóng người tới gần sơn cốc.
Trong phút chốc, từng tiếng gào thét vang lên.
Bên trong sơn cốc, bốn người lập tức tấn công.
Lục Huyền cầm trong tay một thanh phác đao, khí tức tu vi Linh Hải cảnh nhị trọng dâng cao, linh khí hùng hậu, ngược lại lộ vẻ trang nghiêm.
Tuân Ngọc cầm đoản kiếm trong tay, sử dụng thân pháp mềm dẻo, ngược lại cũng không tệ.
Đồng thời, tuy Trương Tiểu Soái có vẻ béo nhưng trong tay cầm một cây gậy thép đánh ra, một côn đánh xuống, cho dù tốc độ của Tam Vĩ Lang rất nhanh, căn bản cũng không thể tránh được, bị đập cho vỡ xương sọ.
Tần Hải tu hành chính là Linh Diễm Quyết.
Linh Diễm Quyết là môn công pháp tu luyện bao hàm linh quyết, linh quyết còn ẩn chứa chưởng pháp, quyền pháp, chỉ pháp. Chỉ thấy Tần Hải lần lượt thi triển chưởng quyết, từng hơi nóng cuốn ra với lực lượng hùng hậu.
Bốn bóng người đối mặt với hơn hai mươi con Tam Vĩ Lang cũng không tốn sức.
Vào giờ phút này, Tần Trần ngồi đó giống như lão thần.
Diệp Tử Khanh đứng bên cạnh, bên thắt lưng giắt cây roi.
- Cho ta xem cây roi bên thắt lưng của ngươi!
Tần Trần thấy buồn chán, nói.
Diệp Tử Khanh lấy cây roi xuống. Hắn nhìn kỹ lại, cây roi dài khoảng ba trượng, thân roi kèm theo một chút ánh sáng sắc bén.
- Cây roi tên là Thanh Lân Tiên, được luyện bằng da và vảy của linh thú Thanh Lân Giao!
Diệp Tử Khanh giới thiệu.
- Nguyên liệu đúng là tốt thật, chỉ có điều khí văn bên trong quá kém!
Diệp Tử Khanh nghe được lời này thì hơi ngẩn người.
- Muốn rèn linh khí thì nguyên liệu đứng đầu nhưng cấu tạo khí văn mới là quan trọng nhất.
Tần Trần nói xong lại vung bàn tay lên, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một đường khí văn.
Khí văn này dùng linh khí dẫn dắt, biến thành từng đường vân phức tạp rắc rối ở ngay trước mặt hai người, vặn lại với nhau rồi lập tức nhảy lên.
Diệp Tử Khanh thân là đại tiểu thư Diệp gia, tất nhiên biết hắn đang chế luyện linh khí.