Thần Đạo Đế Tôn

Chương 122: Giết người

Chương Trước Chương Tiếp

- Thế nào? Ngươi không biết ta à?

Nhìn thấy Tần Trần nhíu mày lại, Minh Viêm cười ha ha nói:

- Nhờ ngươi ban tặng, phụ thân ta bây giờ còn nằm ở trên giường!

Lời này vừa nói ra, Tần Trần đã đoán ra đại khái người này là ai.

- Ngươi là nhi tử của Minh Thương Vân?

Tần Trần đứng dậy, nhìn nam tử trước mắt nói:

- Lẽ nào, phụ hoàng ngươi không nói cho ngươi biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm à?

- Ngươi tính là gì chứ?

Minh Viêm bực bội nói:

- Ta chính là nhi tử của U Vương, thế tử điện hạ, ngươi chẳng qua là chính là một thảo dân. Tần Trần, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với phụ hoàng ta?

- Ngươi dám hại phụ hoàng ta, còn có thể sống được sao?

- Chuyện này, ta phải điều tra rõ ràng!

U Vương?

Thế tử điện hạ?

Nghe được lời này, ba người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc đều thoáng biến sắc.

Làm sao Tần Trần có thể trêu chọc được U Vương và vị thế tử điện hạ trước mắt này?

Ở trong cả Đế đô, có người nào không biết U Vương chính là phụ tá đắc lực của Hoàng đế.

Hơn nữa nghe nói mấy ngày trước đây, U Vương có công hộ giá, được sắc phong làm vương vị thừa kế, càng quang vinh hơn.

Sao Tần Trần có thể phát sinh tranh chấp với U Vương cùng với vị tiểu thế tử trước mắt này?

- Điều tra rõ ràng à?

Tần Trần lạnh lùng nói:

- Ngươi phá hỏng tâm trạng tốt của ta, biết không?

- Phì!

Minh Viêm hùng hùng hổ hổ nói:

- Tâm trạng tốt của ngươi tính là gì chứ?

- Hôm nay, bản thế tử sẽ lấy mạng của ngươi!

Minh Viêm vừa dứt lời đã bước tới, sát khí tập trung lại, trường kiếm kéo lê trên mặt đất. Hắn xoay người lại, khống chế trường kiếm xông về phía Tần Trần.

- Linh Hải cảnh tam trọng mà thôi, phụ thân ngươi ở trước mặt ta cũng phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ngươi… lại tính là gì chứ?

Tần Trần vừa nói dứt lời, linh kiếm trong tay Minh Viêm vốn đâm tới chợt bị Tần Trần cản lại.

Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm run rẩy.

Tần Trần hừ một tiếng, đâm thẳng một kiếm về phía Minh Viêm.

Giờ phút này, Minh Viêm chỉ cảm nhận được một sát cơ khủng khiếp quanh quẩn quanh người mình.

Hắn muốn tránh nhưng lại không có cách nào tránh được!

Vù một tiếng, trường kiếm trực tiếp xuyên qua ngực, tròng mắt Minh Viêm lồi ra nhưng lại không nói được một câu nào.

Lúc này, mấy tùy tùng còn lại đã sợ tới choáng váng.

- Giết người rồi!

- Thế tử điện hạ bị giết rồi!

Đột nhiên, mấy tùy tùng cực kỳ hoảng sợ, hét lớn.

- Sao vậy? Sao vậy?

Đột nhiên, mấy bóng người từ trong một gian phòng lao ra, nhìn vết máu khắp phòng, người dẫn đầu lập tức khiếp sợ.

- Tần Trần, ngươi ngươi ngươi... Ngươi lại có thể giết Minh Viêm thế tử!

Lúc này, ngón tay Minh Triệt run rẩy, cơ thể cũng run rẩy, không kìm được cơn giận.

Nhưng khóe mắt vẫn thoáng ánh lên một nụ cười lạnh.

Tần Trần giết chết U Vương thế tử, xem hắn còn trốn thế nào!

Lần trước Tần Trần giết chết Tam hoàng tử Minh Hiên, sau khi bị dẫn vào trong Hoàng cung lại bình yên vô sự đi ra.

Trong lòng Minh Triệt vẫn không thể tin được điều này.

Nhưng lần này, hắn tự mình làm chứng, hắn không tin Tần Trần còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.

- Người đâu, Tần Trần hành hung thế tử điện hạ, bắt vào thiên lao chờ tra hỏi cho ta. Chuyện này, bản hoàng tử phải xử lý theo pháp luật và công bằng!

Tần Trần nhếch môi nhìn vẻ mặt ngạo nghễ của Minh Triệt.

- Lại là ngươi à!

Tần Trần bất đắc dĩ nói:

- Minh Triệt, đây là lần thứ ba ngươi động vào ta!

Tần Trần vừa dứt lời, khóe miệng cong lên, hờ hững nói:

- Ta dám giết Minh Hiên, ta dám đánh cho Minh Thương Vân tàn phế, ngươi thật sự cho rằng ngươi đáng giá hơn bọn họ sao?

Lời này vừa nói ra, mí mắt Minh Triệt run rẩy.

Hắn biết Tần Trần giết chết Minh Hiên, nhưng U Vương thật sự bị Tần Trần làm cho tàn phế sao?

Không thể nào. Nếu Tần Trần thật sự làm U Vương tàn phế, sao hắn có thể được bình yên vô sự ra khỏi hoàng cung như vậy?

U Vương và phụ hoàng tình như thủ túc, phụ hoàng không thể nào tha cho Tần Trần như thế!

Lúc này Minh Triệt chỉ cảm thấy có gì đó không đúng.

- Ngươi muốn chết, ta tiễn ngươi một đoạn đường!

Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ đại ca thê thảm như vậy, trong lòng hắn vốn đã khó chịu, đồng ý đi cùng mấy người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền ăn cơm cũng là muốn hóa giải tức giận trong lòng.

Nhưng không ngờ Minh Triệt còn u mê không chịu tỉnh ngộ.

Nhảy lên tự tìm chết à?

Vậy giúp hắn đạt được tâm nguyện đi!

Tần Trần cầm trường kiếm trong tay, đi từng bước về phía Minh Triệt.

- Giết hắn cho ta!

Lúc này Minh Triệt điên cuồng quát to.

- Giết ta à? Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này không đã!

Tần Trần có tu vi Linh Hải cảnh tam trọng, không thể nào là Linh Hải cảnh tam trọng bình thường.

Võ giả bình thường ở Linh Hải cảnh nhất trọng sẽ tập trung được một đường Linh Hải, nhưng hắn lại phải tập trung chín đường.

Có thể nói trong cùng cảnh giới, hắn mạnh hơn võ giả bình thường gấp chín lần.

Hơn nữa theo Linh Hải ngưng tụ tăng thêm, loại chênh lệch này sẽ càng lúc càng lớn.

Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể dễ dàng đánh bại đối thủ Linh Hải cảnh lục trọng.

Lúc này, trường kiếm trong tay Tần Trần vô cùng linh hoạt, giống như con linh xà, tốc độ rất nhanh, chiêu thức cũng hung bạo mạnh mẽ.

- Xin hãy nương tay!

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Trên cầu thang, từng bóng người mặc giáp sắt bước tới.

Một người dẫn đầu thở hồng hộc, vừa nhìn cảnh tượng bên trong căn phòng đã vội vàng nói.

- Tần huynh, Tần huynh nương tay, nương tay!

Người tới nhìn Tần Trần, vẻ mặt trịnh trọng nói:

- Mong Tần huynh, nương tay!

Lúc này, mặt Minh Vũ đỏ bừng, hơi thở hổn hển đi tới Tần Trần trước người.

Minh Vũ rất sợ Tần Trần không dừng tay, trực tiếp giết chết Minh Triệt, thở hắt ra một hơi nói:

- Tần huynh, Minh Triệt mạo phạm ngài, tội ác tày trời, bây giờ ta lập tức bắt lại, áp giải đại lao, phụ hoàng ta sẽ tự mình thẩm vấn!

- Về phần Minh Viêm, hắn muốn giết người hành hung ngay trước mặt đông người, bị Tần huynh tự vệ giết chết, chết chưa hết tội.

Minh Vũ nói xong, lập tức sai người vội vàng đưa thi thể đi.

- Minh Vũ, ngươi đúng là kẻ khốn kiếp, ngươi vừa nói gì?

Minh Triệt nghe được lời này thì hoàn toàn bối rối.

Minh Vũ vừa đến cũng không tra hỏi, xin lỗi Tần Trần trước, sau đó muốn bắt hắn?

Người này… điên rồi sao?

Vút...

Lúc này Minh Vũ lại quay người tát vào mặt hắn, khiển trách:

- Ngươi còn nói thêm một câu, có tin bản Thái tử giết chết ngươi ngay tại đây không?

Trong phút chốc, Minh Triệt cảm giác sát khí từ trên người Minh Vũ truyền lại.

Hắn thật sự muốn giết mình.

Lúc này, Minh Triệt hoàn toàn ủ rũ.

Minh Vũ vung tay lên, cho người giải xuống.

- Tần huynh...

- Mềm lòng không là chuyện tốt!

Tần Trần thản nhiên nói.

- Tần huynh yên tâm!

Minh Vũ cung kính nói:

- Người này, ta nhất định sẽ bẩm báo phụ hoàng giáo huấn thật nghiêm, nếu có lần sau, không cần Tần huynh ra tay, Minh Vũ vì Tần huynh, sẽ chém hắn!

Đối với điều này, Tần Trần phất tay, không nói gì nữa.

- Xem ra mấy vị đang dùng cơm lại bị đệ đệ không nên thân của ta quấy rầy, hôm nay ta mời, mấy vị cứ việc gọi các món ăn ngon trong Phong Diệp tửu lâu!

Minh Vũ nhìn mấy người Lục Huyền, chắp tay cười nói.

Hắn lễ độ cung kính với Tần Trần, tất nhiên cũng không thể chậm trễ với mấy vị bằng hữu của Tần Trần.

Mà giờ phút này, trong gian phòng, ba người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc lại trợn mắt hốc mồm đứng tại chỗ.

Trương Tiểu Soái thậm chí còn quên nhặt mai ba ba trên đỉnh đầu xuống...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️