- Dừng dừng đừng, ta sợ ngươi rồi!
Tần Trần vỗ nhẹ vào vai Tiểu Thanh, bất đắc dĩ nói:
- Con người ngươi đấy, không học được chút điểm tốt nào của lão tổ tông ngươi lợi ích, di truyền đều kém!
- Mấy ngày nữa, ngươi theo ta vào trong Minh Sơn, ta tìm đồ tốt cho tiểu tử ngươi ăn, được không?
Nghe được lời này, hai mắt Tiểu Thanh lóe sáng, nước mắt lập tức biến mất không thấy nữa.
Tần Trần cũng thật sự hết cách. Dù sao nó cũng là con cháu của thần thú Quỳ Ngưu, mặc dù thân phận không cao quý bằng Tiểu Phỉ nhưng ít nhất vẫn mang huyết mạch thần thú trên người. Nếu nó có thể thức tỉnh, tương lai thậm chí có thể khôi phục được sự mạnh mẽ của mạch Quỳ Ngưu.
Chỉ có điều, nó ngoại trừ giả vờ đáng thương, lại hoàn toàn không để tâm tới chuyện tu luyện.
Bên trong gian phòng, mấy người ở chung rất hòa hợp.
Mà giờ phút này, trong gian phòng khác của Phong Diệp tửu lâu.
Vẻ mặt Minh Triệt thâm trầm đáng sợ.
- Điện hạ, lần này thằng nhóc Minh Vũ kia được lập làm Thái tử, thậm chí Thư phi cũng trở thành Thư quý phi, Tần gia cũng được phong thưởng!
Bên cạnh, một thanh niên chắp tay nói:
- Điều này rất bất lợi cho chúng ta!
- Chuyện này còn cần ngươi phải nói sao?
Vẻ mặt Minh Triệt dữ tợn, bực bội nói:
- Chỉ là một Minh Vũ, làm sao có thể được lập thành Thái tử như vậy chứ? Tất cả đều do tên Tần Trần kia... giải ra bí mật của Thanh Dương Kiếm và Thanh Nguyệt Kiếm, khiến cho phụ hoàng không thể thực hiện lời hứa!
Trong mắt Minh Triệt đầy sát cơ.
- Điện hạ, ta đã là điều tra qua người này, bây giờ hắn đang ở trong Thiên Thần Học Viện chuẩn bị tham gia sát hạch của Thiên Thần Học Viện vào mười ngày nã. Cuộc thí luyện nội viện lần này, học viên mới và học viên cũ đều phải tham gia!
- Đến lúc đó, chỉ cần điện hạ ra lệnh một tiếng, Phương Thế Thành ta bằng lòng thay điện hạ loại bỏ hắn!
Nghe được lời này, Minh Triệt lạp tức vỗ bàn và quát:
- Tốt, có Phương Viên Hội của ngươi hành động, người này chắc chắn phải chết, tương lai bản hoàng tử trở thành Thái tử, ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hai người Phương Thế Thành và Viên Cương ngươi nhất định sẽ là Vương Hầu Tướng Lĩnh!
- Cảm ơn điện hạ!
- Cảm ơn điện hạ!
Bên trong gian phòng còn có hai bóng người khác đang đứng cúi người, sắc mặt cung kính.
Trong cả Bắc Minh Đế Quốc, hoàng thất có thế lực ngập trời, tuy nói Thiên Thần Học Viện cũng ăn sâu bén rễ, nhưng Thiên Thần Học Viện dù sao cũng chỉ là khai tông mở trường.
Bọn họ không tham dự vào tranh đấu của các thế lực bên trong đế quốc.
Các gia tộc lớn hàng đầu như Diệp gia, Quách gia cũng phải ngước mắt nhìn sắc mặt của hoàng thất.
Bây giờ mặc dù hai người bọn họ là Linh đồ trong Thiên Thần Học Viện, cao thủ Linh Đài cảnh hàng thật giá thật, nhưng ở bên trong Đế đô lại không có căn cơ.
Hai người bọn họ ôm lấy bắp đùi của Lục hoàng tử Minh Triệt, tương lai chắc chắn sẽ bá chủ một phương!
- Lục hoàng huynh!
Đúng vào lúc này, cửa phòng được đẩy ra, một bóng người bước vào.
Người này thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc trường sam màu trắng, gương mặt mịn màng, vô cùng thanh tú.
- Minh Viêm!
Nhìn thấy người vừa tới, Minh Triệt đứng dậy, cười ha hả nói:
- Minh Viêm, đã lâu không gặp. Bây giờ ta muốn hẹn ngươi ra ngoài thật khó như lên trời!
- Lục hoàng huynh nói đùa rồi, ngươi cũng biết gần đây gia phụ bị bệnh nhẹ, ta không đi được!
Minh Viêm ngồi xuống, nhìn Minh Triệt với vẻ mặt đau khổ.
- Vương thúc bị phong làm thân vương cao nhất, hơn nữa thừa kế vương vị, ngươi còn buồn gì nữa?
Minh Triệt cười ha hả nói.
- Hoàng huynh có chỗ không biết!
Minh Viêm nói:
- Phụ thân ta cũng không phải bị thích khách gây thương tích!
- Mà là bị Tần Trần gây thương tích!
- Cái gì?
Lời này vừa nói ra, Minh Triệt biến sắc.
Bên ngoài chỉ biết tin tức là U Vương bị thích khách phế bỏ tu vi, có công bảo vệ Hoàng đế, cho nên được phong làm vương.
Nhưng Minh Triệt cũng rất nghi ngờ điều này.
Chẳng qua hắn không có cách nào, Cấm Vệ Quân được điều động lúc trước đều đã chết, không có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người duy nhất biết chuyện, ngoại trừ Hoàng đế chính là Thái tử Minh Vũ bây giờ.
Nhưng Thái tử Minh Vũ chắc chắn sẽ không nói cho hắn biết.
Bây giờ nghe được Minh Viêm nói vậy, Minh Triệt làm sao không kinh ngạc được.
Lại là Tần Trần!
Lại có thể liên quan tới người này!
- Ngươi nói cẩn thận cho ta nghe đi!
- Được!
Hai người nói khẽ ở bên trong phòng.
- Sao có thể như vậy được?
Minh Triệt hoàn toàn sửng sốt.
- Bát Hoang Viêm Long Hộ, ta chưa từng nghe qua... làm sao Tần Trần kia có thể làm được như vậy...
Nghe được lời này, Minh Viêm cũng vô cùng tức giận.
- Tần Trần này, không giết hắn thì khó trút được cơn giận trong lòng ta!
Minh Viêm lạnh lùng nói.
Đúng vào lúc này, cửa phòng mở ra, một người bước vào, ghé sát bên tai Minh Triệt định nói.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, ta với Minh Viêm không phải là người ngoài!
- Vâng, điện hạ!
Nam tử kia nói:
- Hai huynh đệ Tần Trần và Tần Hải đang ăn cơm trong Phong Diệp tửu lâu này, điện hạ, người xem...
- Cái gì?
Nghe được lời này, Minh Viêm lập tức đứng dậy.
- Tiểu tử này, ta không tìm hắn, tự hắn tới cửa!
- Minh Viêm, ngươi đừng nóng vội nóng, người này có quan hệ rất tốt với Thái tử, nếu ngươi động vào hắn...
- Minh Vũ tính là gì chứ? Cho là Thái tử, cũng phải là Lục hoàng huynh ngươi làm mới đúng!
Minh Viêm quát một tiếng, nói:
- Ta đi giết tiểu tử này, ngược lại ta muốn xem thử thái tử có thể làm gì được ta!
Minh Viêm vừa dứt lời đã lập tức tông cửa xông ra, mấy tùy tùng theo sát phía sau.
- Điện hạ, Tần Trần kia...
- Chuyện này liên quan gì với chúng ta chứ?
Minh Triệt nhếch môi cười lạnh nói:
- Đây là Minh Viêm tự mình gây chuyện, giết chết Tần Trần là vấn đề của hắn, bị Tần Trần giết... vậy Tần Trần cứ chờ gặp xui xẻo đi!
- Phương Thế Thành, Viên Cương, các ngươi tiếp tục chuẩn bị. Ta không chỉ muốn Tần Trần chết, hai huynh đệ Tần Sơn, Tần Hải cũng phải chết!
- Vâng!
- Vâng!
Hai người ra khỏi gian phòng, rời khỏi tửu lâu.
Minh Triệt nhếch môi cười nói:
- Chúng ta cứ chờ xem kịch vui là được rồi!
Mà giờ phút này, mấy người Tần Trần đang ngồi vây quanh trước bàn.
- Tới rồi, canh ba ba rất bổ dưỡng!
Lúc này, Trương Tiểu Soái mặc trang phục đầu bếp, thoạt nhìn cũng rất ra dáng.
Mấy người Tần Trần, Tần Hải, Lăng Tiểu Phỉ ngồi xuống.
Lục Huyền và Tuân Ngọc cũng không nhịn được chảy nước miếng ròng ròng.
Trương Tiểu Soái đúng là không khoác lác.
- Tất cả mọi người, bắt đầu đi?
Trương Tiểu Soái cười ha ha nói:
- Cần phải nếm thử tay nghề của ta đấy!
- Được!
Mấy người bắt đầu động đũa, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười tiếng nói sôi nổi.
Lúc này, Tần Trần cũng cảm giác thoải mái.
Chính bởi vì chín sinh cửu thế trải qua rất nhiều nguy hiểm khó khăn, Tần Trần mới càng thêm quý trọng giây phút vui vẻ này.
Hắn đã lâu không hưởng thụ cảm giác này.
Rầm...
Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đạp tung ra.
Mấy bóng người hung hăng xông vào bên trong gian phòng.
Vào lúc này vang lên có tiếng xé gió vang lên.
Một thanh trường kiếm hóa thành một tia sáng trực tiếp cắm vào giữa chiếc bàn của mấy người Tần Trần.
Chiếc bàn kia vỡ ra, một nồi canh ba ba bắn đầy đất.
- Ăn à? Tần Trần ngươi chờ xuống dưới địa ngục mà ăn!
Một thanh niên dẫn đầu đứng chắp tay nhìn mấy người, trong mắt lộ vẻ chế nhạo.
Tần Trần nhíu mày nhìn người vừa tới.
Người này... Hình như hắn cũng không quen!