Người dẫn đầu cao khoảng một mét tám, cơ bắp cuồn cuộn, mặt chữ điền, lông mày rậm mắt to, tinh thần phấn trấn, toàn thân mặc trang phục màu đen có vẻ uy vũ bất phàm.
- Tổ Hùng sư huynh!
Nhìn người tới, đệ tử kia tỏ ra đau khổ khóc lớn.
Người thanh niên chắp tay bước đến, ánh mắt lạnh lùng kèm theo sát cơ.
- Thanh Huân, chuyện gì xảy ra?
Tổ Hùng nhìn mấy người, giọng điệu nặng nề nói:
- Xảy ra chuyện gì, kể lại rõ ràng cho ta nghe, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!
- Tổ Hùng sư huynh, Tần Trần và Tần Hải này không để ý tới quy định của Thiên Thần Viện cứ nhất quyết xông vào, đệ tử ngăn lại, hai huynh đệ này lại ra tay độc ác!
- Tần Trần này ra tay đánh nát hai đầu gối của đệ tử, vẫn mong Tổ Hùng sư huynh lấy lại công bằng cho đệ tử!
Nghe được lời này, Tổ Hùng lập tức nhìn về phía Tần Trần, Tần Hải.
- Làm càn, lớn mật, khốn kiếp!
Tổ Hùng quát:
- Ba người các ngươi ăn tim hùm gan báo rồi sao? Nơi này chính là Thiên Thần Viện!
- Bớt ở đây lớn tiếng ồn ào đi!
Tần Trần khoát tay, nói:
- Các ngươi sớm đã thông đồng với nhau, giờ ở đây giả vờ làm gì?
Tần Trần liếc nhìn Tổ Hùng, nói tiếp:
- Ngươi được ai sai khiến? Là Lăng Thiên? Hay là... Sở Ngưng Thi?
Nghe được lời này, ánh mắt Tổ Hùng chớp hiện, lập tức lạnh lùng nói:
- Ta là đệ tử nội viện, cảnh giới Linh Hải cảnh cửu trọng, sao có thể bị người khác sai khiến được. Ta chẳng qua vừa vặn đi qua đây, gặp phải chuyện này, tất nhiên phải xen vào!
- Ba người các ngươi vi phạm quy định của họ viện, theo quy định của học viện, ít nhất phải đuổi ra khỏi Thiên Thần Học Viện!
Tổ Hùng nói rất hùng hồn:
- Nếu không, ta không ngại giết chết ba người các ngươi ở đây, dựa theo quy định của học viện, ta cũng sẽ không gặp phải phiền toái gì!
- Chỉ với ngươi?
Ánh mắt Tần Trần khinh miệt, giọng điệu lạnh lùng nói:
- Cũng xứng sao?
- Ngươi tự tìm chết!
Nghe được lời này, Tổ Hùng hoàn toàn nổi giận.
Thân là cảnh giới Linh Hải cảnh cửu trọng, đừng nói là ở nội viện Thiên Thần Học Viện, cho dù là một vài quần thành trong cả Bắc Minh Đế Quốc, hắn cũng là cao thủ hàng đầu.
Bây giờ, Tần Trần chẳng qua chỉ là một thằng nhóc Linh Hải cảnh tam trọng dám nói chuyện với hắn như vậy.
Đơn giản là không biết trời cao đất rộng!
Cơn giận thiêu đốt trong lòng Tổ Hùng, hắn bước tới.
- Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, Thiên Thần Học Viện không phải là nơi ngươi có thể kiêu căng cuồng vọng!
Tổ Hùng lập tức xông tới.
Ầm...
Một tiếng động lớn vang lên. Trong phút chốc, Tần Trần chưa ra tay, Tổ Hùng đã lùi lại.
- Làm càn!
Một tiếng quát lại vang lên.
Chỉ thấy một bóng người đúng lúc xuất hiện ở trước mặt Tần Trần.
Một người khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi với mái tóc dài màu trắng, sắc mặt lại ôn hòa, trường sam màu bạc càng tôn lên cơ thể cao lớn.
Tuy nhìn có vẻ là ba mươi, bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc bạc này kết hợp với phong thái anh tuấn khiến người ta có cảm giác vô cùng đẹp trai tao nhã.
- Ngươi là ai?
Tổ Hùng chỉ cảm thấy hai tay tê dại, hai chân run rẩy. Thực lực của người này mạnh mẽ, hắn không thể ứng phó.
- Nơi đây là Thiên Thần Học Viện, không phải con chó con mèo gì cũng có thể tiến vào!
Tổ Hùng lạnh lùng nói:
- Đừng tưởng ra mặt cho thiếu gia nhà ngươi là có thể muốn làm gì thì làm!
Thiếu gia?
Tần Trần nghe được lời này, lập tức hiểu rõ.
Tổ Hùng này nhầm tưởng nam tử tóc trắng vừa xuất hiện là người hầu của hắn.
Nam tử tóc trắng này rõ ràng cũng sửng sốt.
Hắn nhìn về phía Tổ Hùng, nói:
- Vậy thì sao chứ? Vừa rồi thiếu gia nhà ta lấy ra thư tay của Liệt Hỏa lão tổ, mấy đệ tử này ngăn cản là đạo lý gì?
- Nói bậy!
Thanh Huân quỳ trên mặt đất, phẫn nộ quát:
- Tiểu tử này căn bản không lấy thư nào cả
Tần Trần xem như đã nhìn ra, nam tử này dứt khoát nói dối.
Lúc này, hắn ngược lại có trò hay để xem rồi.
- Ta tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể giả được?
Nam tử tóc trắng nói.
- Hừ, ta khuyên ngươi tốt nhất dẫn theo thiếu gia nhà ngươi cút khỏi Thiên Thần Học Viện, bằng không khó giữ được tính mạng!
Tổ Hùng uy hiếp nói:
- Ta nói thật cho ngươi biết, tiểu tử này đắc tội Thiên tử, ngươi hẳn đã biết danh tiếng của Thiên tử ở Thiên Thần Học Viện chứ?
- Nếu không muốn chết thì mau cút đi, đệ tử của Thiên Tử Đảng cũng đủ tiêu diệt Tần gia ngươi mấy trăm lần!
- Làm càn!
Lời này vừa nói ra, nam tử tóc trắng hoàn toàn tức giận.
Bàn tay vung lên, hai cái tát trực tiếp đánh ra.
- Ngươi dám đánh ta?
Tổ Hùng hoàn toàn sốc.
- Ta chính là nội viện Thiên Tử Đảng...
- Đánh ngươi!
Nam tử tóc trắng quát:
- Thân là đệ tử Thiên Thần Học Viện không coi trọng học viện, ngược lại coi trọng đảng gì đó. Ta thấy học viện quá buông lỏng chuyện quản lý đệ tử rồi!
- Ngươi...
Nghe được lời này, Tổ Hùng sửng sốt nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Bạch trưởng lão!
Đúng vào lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Lại có mấy bóng người bước ra khỏi Thiên Thần Viện.
Mấy bóng người này nhìn thấy nam tử tóc trắng, đều lần lượt cung kính hành lễ.
- Trần Tiêu!
Nhìn thấy người đi tới, Tổ Hùng thoáng ngẩn người.
Trần Tiêu là một nhân vật nổi tiêng trong Thiên Thần Học Viện, bản thân là Linh tử, còn là một vị cường giả Linh Phách cảnh.
Nhưng Trần Tiêu nhìn thấy người này lại tỏ ra cung kính.
Bạch trưởng lão...
Chẳng lẽ là...
Gương mặt Tổ Hùng lập tức trắng bệch.
Lúc này Diệp Tử Khanh rõ ràng cũng nhận ra Trần Tiêu, liên tưởng đến thân phận của Trần Tiêu.
Tất cả Thiên Thần Học Viện, chỉ có trưởng lão nòng cốt mới có thể làm cho một vị Linh tử cung kính như vậy.
Trưởng lão nòng cốt ở trong Thiên Thần Học Viện lại là chức vụ cao quý.
Họ Bạch... Chẳng lẽ là...
Vẻ mặt Diệp Tử Khanh lúc này cũng rất đặc sắc.
Tổ Hùng xem như đã đá phải tấm sắt cứng.
- Bạch trưởng lão, Bạch trưởng lão, đệ tử có mắt không nhìn được Thái Sơn, đệ tử sai rồi!
Tổ Hùng nằm rạp xuống đất, dập đầu côm cốp, máu tươi chảy ra.
- Đệ tử hỗn xược!
Bạch trưởng lão có hơi tức giận, quát:
- Cút cho ta! Tự mình tới Hình Phạt Đường của nội viện lĩnh phạt đi!
- Dạ dạ dạ...
Tổ Hùng làm gì còn dáng vẻ của cao thủ Linh Hải cảnh cửu trọng, hắn đã tè ra quần, vừa bò vừa lăn...
- Khoan đã!
Tần Trần lại ngăn cản Tổ Hùng, cười nói:
- Thuận tiện nói cho người phía sau ngươi biết có chuyện gì thì trứng tiếp tới, giở thủ đoạn như vậy không giống như với thiên tài có thể được Thiên tử nhìn trúng!
Nghe được lời này, đáy mắt Tổ Hùng ánh lên vẻ tàn nhẫn, lập tức rời đi.
- Bạch trưởng lão, cảm ơn!
Tần Trần nhìn về phía nam tử tóc trắng, nghiêm túc nói.
Tuy nói phiền phức như thế, hắn cũng có thể giải quyết được, nhưng vẫn tốn chút công sức.
Vị trưởng lão này vẫn tính là xử lý công bằng, khiến người ta có cảm giác không tệ.
- Vị này chính là trưởng lão nòng cốt Bạch Tử Mặc Bạch trưởng lão, các ngươi còn không mau chóng hành lễ!
Trần Tiêu nói.
- Thôi!
Bạch Tử Mặc lại mỉm cười, nhìn về phía Tần Trần nói:
- Ta quan sát ngươi chính là Linh Hải cảnh tam trọng, nhưng khí hải thâm thúy mạnh mẽ, nhóc con, ngươi có hứng thú làm đồ đệ của ta không?