Thần Đạo Đế Tôn

Chương 113: Bản công tử mua lại

Chương Trước Chương Tiếp

Nàng cũng hiểu rõ, nếu vừa không phải Minh Vũ tới, chỉ sợ ba người Liễu Mộ sẽ thật sự phải chết.

Những người ngày đi theo Tần Trần, nàng đã phần nào hiểu được Tần Trần.

Ở trong mắt hắn, căn bản không có có cái gọi là quy tắc.

Ai chọc hắn, hắn sẽ giết kẻ đó!

Đơn giản thô bạo!

Ở trên người thiếu niên thoạt nhìn hào hoa phong nhã này quả thật chính là tác phong hành sự như vậy.

Hình như ở trong cả Bắc Minh Đế Quốc không có bất kỳ người có thể làm cho Tần Trần khủng hoảng sợ hãi.

Vừa rồi, nếu không phải Minh Vũ chạy tới, chỉ sợ mấy người Liễu Mộ đã thật sự phải chết!

Diệp Tử Khanh chắp tay nói:

- Tử Khanh đã phụ ơn của công tử, không bảo vệ tốt công tử.

- Ngươi thật ra suy nghĩ quá nhiều!

Tần Trần dừng lại, xoay người liếc nhìn Diệp Tử Khanh, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của Diệp Tử Khanh lên, cười nhạt nói:

- Nhưng không nên nản chí, ngươi là Hoàng thể. Trên cả Cửu U đại lục cũng có rất ít Hoàng thể xuất hiện. Tương lai, ngươi sẽ trở thành tồn tại được lưu danh muôn đời giống như Minh Uyên Đại Đế, Thiên Thanh Thạch!

Bị Tần Trần đùa giỡn như thế, gương mặt Diệp Tử Khanh lập tức ửng đỏ.

- Lại nói, bây giờ ngươi là tỳ nữ của ta, lúc nào đó tới làm ấm giường cho ta được chứ?

Tần Trần cong môi cười nhạt nói.

Lời này vừa nói ra, tim Diệp Tử Khanh chợt đập loạn.

Tần Trần chẳng qua là mười sáu tuổi, nàng cũng chỉ mười bảy tuổi, đang tuổi đẹp nhất, bây giờ nói những điều này với nàng...

- Ha ha...

Nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của Diệp Tử Khanh, Tần Trần cười ha ha, xoay người bước chậm về phía trước.

Mà giờ phút này, ba người đi tới cửa một viện.

Mấy ngày tới, ở đây chính là chỗ ở của đệ tử ngoại viện tới Thiên Thần Học Viện.

Những đệ tử kia có cảnh giới Cửu Môn sẽ được thu xếp ở trong ngoại viện.

Đệ tử vượt quá Cửu Môn cảnh, đạt đến Linh Hải cảnh đã không còn thích hợp trở thành đệ tử ngoại viện.

Bây giờ, vừa lúc tiến hành sát hạch đệ tử nội viện, học viện dứt khoát thu xếp cho học viên cũ tham dự sát hạch cùng những học viên mới này.

Đồng thời, cũng là một lần khảo sát đối với những đệ tử này.

- Tầng số ba, phòng 465!

Tần Trần dựa theo ghi chép trên lệnh bài, đi thẳng tới ngoài phòng.

Hắn đẩy cửa bước vào, lúc này cả phòng đã được quét dọn sạch sẽ.

Hơn nữa bên trong gian phòng còn có hai bóng người đang bận rộn.

- Ngươi là...

Một người trong đó mặc áo vải trông có vẻ chất phác, là một người thành thật.

- Tần Trần!

Tần Trần gật đầu nói.

- Chào ngươi, chào ngươi, ta là Lục Huyền, cũng là học viên mới lần này, mấy ngày này có thể được phân ở cùng một ký túc xá cũng xem như có duyên phận.

Người thiếu niên chất phác toét miệng cười nói.

- Tuân Ngọc!

Một thiếu niên khác với dáng vẻ thấp nhỏ hơn, sắc mặt có phần tái nhợt, mặc áo đen ngồi ở trên giường gật đầu xem như là chào hỏi.

Cả phòng ký túc rộng khoảng tám mươi, chín mươi mét vuông, tám cái giường được kê sát tường, trông vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, cũng không tính là chật chội.

Tuy nói mọi người ở cùng một chỗ có chút bất tiện, nhưng cũng chỉ ở trong thời gian ngắn, sẽ không có ai nói gì.

Tần Trần và Tần Hải chọn hai giường gần nhau, bắt đầu thu xếp chăn.

Những thứ này đều do Thiên Thần Học Viện chuẩn bị sẵn.

Thiên Thần Học Viện là học viện duy nhất ở đế quốc, tài lực hùng hậu, việc này không tính là gì cả.

Lúc này, Tần Hải tự mình thu xếp giường ngủ và vật dụng hàng ngày, Tần Trần lại ngồi xuống. Diệp Tử Khanh tất nhiên biết mình nên làm gì.

Nàng cẩn thận thu xếp giường ngủ cho Tần Trần, giống như thê tử vậy.

Không thể không nói, người đẹp làm chuyện gì cũng khiến người ta hưởng thụ.

Lục Huyền chất phác, nhìn thấy gương mặt Diệp Tử Khanh cũng không khỏi đờ đẫn, sau đó lập tức cười hì hì, lo việc chuyện của mình.

Tuân Ngọc ngược lại ngồi ở trên giường, trong mắt có vẻ ngạc nhiên nhưng không nói gì.

Vào lúc này, đột nhiên có tiếng động lớn vang lên.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa gian phòng.

- Chắc là nơi này?

Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

Xuất hiện ở trước mắt mấy người là một người béo mập.

Trông hắn khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trên lưng cõng một đống đồ ăn.

Trên người quấn da lông của linh thú, thoạt nhìn giống như thợ săn từ trong rừng sâu ra.

Tuy béo nhưng lại rất có tinh khí thần.

- Chào mấy ca, ta là Trương Tiểu Soái, đến từ thôn trong Nguyên Sơn của Sơ Nguyên Quận!

Tiểu Bàn Tử cũng không phải sợ người lạ, nhìn thấy mấy người thì cười ha ha, vừa bắt đầu đã dỡ đồ ăn trên lưng xuống, bắt tay với mấy người Tần Trần.

- Ta ngất, ta ngất ta ngất ta ngất!

Trong nháy mắt vừa nhìn thấy Diệp Tử Khanh, Trương Tiểu Soái kinh ngạc kêu lên:

- Thiên Thần Học Viện còn hiểu lý lẽ vậy à? Bọn họ còn đặc biệt phái người tới thu xếp phòng cho chúng ta sao?

- Tỷ tỷ xinh đẹp, làm phiền tỷ cũng thu xếp giường cho ta nữa!

Trương Tiểu Soái lộ vẻ háo sắc, cười ha hả.

- Lăn!

Diệp Tử Khanh nhíu mày, trực tiếp mắng.

- Ha ha... Tiểu Soái, vị này chính là Tần Trần huynh đệ...

Lục Huyền nhìn Tần Trần, không biết nên giới thiệu thế nào.

- Tùy tùng!

Diệp Tử Khanh thản nhiên nói, không tiếp tục để ý tới Tiểu Bàn Tử.

Nghe được lời này, Trương Tiểu Soái nhìn Tần Trần, trong mắt lóe sang.

- Huynh đệ, thật trâu bò!

Trương Tiểu Soái cười ha ha, cầm đồ ăn nói:

- Ta là Trương Tiểu Soái, là thợ săn lợi hại nhất trong thôn chúng ta, cũng là đầu bếp rất lợi hại. Các vị, tối nay chúng ta tìm một chỗ, ta xuống bếp cho mấy vị, bảo đảm sẽ cho các ngươi trở về ăn đặc biệt đã thềm!

Nghe được lời này, Lục Huyền cười ha hả nói:

- Tốt!

- Tần huynh Tần huynh, thế nào?

- Có thể!

Nhìn Trương Tiểu Soái, Tần Trần cũng rất có thiện cảm.

Chắc hắn cũng trạc tuổi mình, rất đơn thuần, khiến người ta không thể chán ghét.

- Vậy tỷ tỷ xinh đẹp tùy tùng của ngươi cũng đi cùng chứ?

Trương Tiểu Soái liếc nhìn Diệp Tử Khanh với vẻ gian tà, cười hì hì nói.

Tần Trần lắc đầu, không nói.

- Oa, đây là chỗ cho người ở sao?

Đột nhiên, ngoài cửa phòng vang lên giọng nói ghét bỏ, một thiếu niên mặc trang phục sang trọng ôm sát người bước vào trong gian phòng.

Sau khi nhìn lướt qua cả phòng, ánh mắt của thiếu niên cuối cùng dừng lại trên người Diệp Tử Khanh.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Tử Khanh như muốn rơi ra ngoài.

- Thiếu gia, thiếu gia chờ ta với!

Một bóng người xuất hiện phía sau, ngó dáo dác vào gian phòng.

- Chào ngươi, ta là Lục Huyền!

Lục Huyền hình như đối xử với ai cũng rất nhiệt tình, lúc này giơ tay ra chào hỏi.

- Sở Tiên Kiệt!

Thiếu niên tuyệt đối không giơ tay ra, quan sát gian phòng với vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Đường đường là Thiên Thần Học Viện lại là dáng vẻ như vậy, tám người ở một căn phòng, ở thế nào chứ?

Sở Tiên Kiệt có phần không nhịn được:

- Không được, ta phải nói cho nương biết, đây căn bản không phải là chỗ cho người ở!

Nghe được lời này, tùy tùng cũng gật đầu khen ngợi:

- Thiếu gia nói đúng, đây không phải là chỗ cho người ở.

Trong khi Sở Tiên Kiệt nói chuyện, ánh mắt trước sau vẫn lưu luyến không rời khỏi Diệp Tử Khanh.

- Tuy nhiên có một thiếu nữ xinh đẹp như vậy ở đây, vẫn miễn cưỡng thông qua!

Sở Tiên Kiệt nhìn về phía Diệp Tử Khanh cười hì hì nói:

- Ta chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy.

Hắn nhìn về phía Tần Trần, lại nói:

- Đây là tùy tùng của ngươi à? Ngươi ra giá đi, bản công tử mua lại!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️