Ầm...
Linh khí va chạm, hai bóng người vừa va chạm đã lập tức tách ra.
Liễu Mộ lùi lại ba bước, vẻ mặt ngạc nhiên.
Diệp Tử Khanh chẳng qua là Linh Hải cảnh ngũ trọng, lại có thể ngăn cản được đòn công kích của hắn!
Bên kia, sắc mặt Diệp Tử Khanh lại trắng bệch.
Nàng là Linh Hải cảnh ngũ trọng, cũng chỉ mới thăng cấp gần đây, hơn nữa từ kiếm thuật đổi sang tu luyện tiên thuật, trong thời gian ngắn ngủi còn chưa thể làm theo ý mình.
Rất rõ ràng, nàng có hơi thiệt thòi trong một chiêu này.
Nhưng dù vậy, mọi người đã hoàn toàn kinh ngạc.
Linh Hải cảnh cửu trọng, mỗi lần ngưng tụ được một đường Linh Hải, lực lượng lại tăng mạnh gấp mấy lần.
Hai người lại chênh lệch hai tầng cảnh giới, Diệp Tử Khanh vẫn có thể ngăn cản.
Điều này thật sự khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Đúng vào lúc này, một giọng nói giống như sầm rền đột nhiên vọng tới.
Tiếng giáp sắt va chạm vang lên. Lúc này, từng bóng người xếp hàng chỉnh tề, bước đến, có hơi lạnh gào thét thổi tới.
Lúc này, một người ở trong chiếc xe ngựa ở chính giữa bước xuống, ba bước cũng rút ngắn thành hai bước.
Người thanh niên mặc trang phục bằng lụa màu bạc, đầu đội vương miện bạc, vương miện này xuất hiện khiến sắc mặt mọi người thoáng biến đổi.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh người thanh niên trầm giọng quát một tiếng.
- Tham kiến Thái tử điện hạ!
- Tham kiến Thái tử điện hạ!
Trong nháy mắt, mọi người ở đây đều quỳ xuống đất.
Chỉ có ba người Tần Trần, Tần Hải cùng với Diệp Tử Khanh vẫn thản nhiên đứng đó.
Người tới chính là nhị hoàng tử Bắc Minh Đế Quốc, Vũ Thân Vương, cũng là Minh Vũ mới được sắc phong làm Thái tử mấy ngày trước!
Ban đầu, mấy vị hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử.
Nhưng ai có thể ngờ được, mấy ngày trước, Minh Ung Hoàng Đế hạ chiếu, phong Minh Vũ làm Thái tử, còn phong tộc trưởng Tần gia làm Vương Hầu.
Có thể nói, chuyện này đã gây ra chấn động trong cả Đế đô.
Nhưng bất kể nói thế nào, bây giờ Minh Vũ chính là thái tử gia.
Mặc dù Liễu gia đứng đầu một quận, nhưng đối mặt hoàng uy vẫn phải cung kính.
Mà đệ tử Thiên Thần Học Viện đủ để đi ngang trong cả Bắc Minh Đế Quốc, nhưng hoàng quyền không phân cao thấp so với Thiên Thần Học Viện.
Hơn nữa, phần lớn đệ tử học xong, sẽ bước vào trong hoàng thất, mưu cầu một quan nửa chức, thực lực mạnh hơn sẽ trở thành người đứng đầu một thành, đủ để làm rạng rỡ tổ tông.
Đối mặt với vị thái tử gia này, mọi người đều không dám làm càn.
Lúc này, vẻ mặt Liễu Mộ thận trọng, không còn uy phong trước đó nữa.
Cho dù Liễu Khai Nguyên lại mạnh mấy đi nữa, phía sau cũng là Liễu gia, không có cách nào chống lại hoàng thất!
Nhưng vừa liếc mắt nhìn thấy ba người Diệp Tử Khanh, Tần Trần và Tần Hải vẫn đứng, Liễu Mộ thầm cười lạnh.
Ba tên này không biết sống chết.
Người trước mắt này là thái tử đương triều, bọn chúng bất kính như thế, đợi lát nữa, chỉ cần mình nói vài ba câu, ba người này tuyệt đối sẽ bị Thái tử điện hạ ghi hận.
- Thái tử điện hạ!
Liễu Mộ tiến tới, cung kính nói:
- Tại hạ là Liễu Mộ, con cháu của Liễu gia ở Liễu quận, ra mắt Thái tử điện hạ!
Ánh mắt Liễu Mộ rất linh hoạt, chắp tay nói:
- Điện hạ, Diệp Tử Khanh luôn ỷ mạnh hiếp yếu, ra tay với Liễu Viện Viện của Liễu gia ta, ở trước mặt đám đông vẫn không để ý tới vương pháp, còn nói năng lỗ mãng.
- Vẫn hi vọng điện hạ làm chủ cho Liễu gia ta!
Liễu Mộ vừa nói dứt lời đã dập dầu bái lạy trên mặt đất, khóe miệng thoáng cười nhạt.
Thế này, cho dù là Diệp Tử Khanh cũng không dám cứng rắn đối đầu với Thái tử điện hạ chứ?
Dù sao, tuy Diệp gia là gia tộc lớn trong đế quốc, chiếm hơn mười quận thành quan trọng nhưng đó đều là do bệ hạ ban cho.
Thái tử trước mắt là bệ hạ tương lai, Diệp Tử Khanh dám làm càn, vậy Diệp gia cũng không gánh chịu nổi.
- Làm chủ à?
Minh Vũ nghe được lời này thì gật đầu, cười nói:
- Được, ta nhất định sẽ xử lý theo công bằng, làm chủ thật đàng hoàng!
- Đỗ thống lĩnh!
- Điện hạ!
Minh Vũ mở miệng:
- Dẫn ba người này xuống cho ta, đánh mỗi người một trăm gậy!
Nghe được lời này, Liễu Mộ vui mừng ra mặt.
Thế này thì ba người Diệp Tử Khanh, Tần Trần, Tần Hải tiêu đời rồi!
Nhưng đột nhiên có đôi cánh tay đè người hắn xuống.
Ôi, chờ đã, mọi chuyện không phải phát triển như vậy!
Liễu Mộ lập tức ngẩng đầu, đối diện hắn lại là một bên mặt lạnh lẽo của Minh Vũ.
- Thuận tiện phái người hỏi Liễu Hàn Dục xem, có phải Liễu gia hắn làm chủ đất đai trong Liễu quận quá lâu, bồi dưỡng ra toàn những kẻ vô dụng mắt cao hơn đầu không!
Minh Vũ hừ một tiếng, khoát tay.
Ba người Liễu Mộ, Liễu Kình, Liễu Viện Viện lập tức bị kéo xuống.
- Thái tử điện hạ...
Lúc này, Liễu Mộ hoàn toàn há hốc mồm, bối rối.
Đây là chuyện gì vậy?
Lâu Triển Thiên đứng bên cạnh cũng thấy khó hiểu.
Diệp Tử Khanh đúng là thiên kim của Diệp gia, Diệp gia đúng là tài chủ mạnh hơn Liễu gia gấp mấy chục lần.
Nhưng Liễu Khai Nguyên của Liễu gia bây giờ là thiên chi kiêu tử chạm vào có thể bỏng tay trong Thiên Thần Học Viện của Bắc Minh Đế Quốc, căn cơ thâm hậu.
Thái tử bảo vệ Diệp Tử Khanh như vậy, chẳng lẽ không sợ Liễu Khai Nguyên thẹn quá thành giận sao?
Mà giờ phút này, Liễu Mộ bị nhấc lên cũng hoàn toàn bối rối.
Thái tử điện hạ muốn phạt hắn bị đánh vì một Diệp Tử Khanh sao?
Một vị thiên tài Linh Hải cảnh thất trọng!
Cho dù không muốn đắc tội Diệp gia nhưng chẳng lẽ hắn không sợ đắc tội với Liễu Khai Nguyên à?
Bịch...
Liễu Mộ chợt bị ném mạnh xuống, gương mặt trắng bệch.
Phạt đánh như vậy không thể nào là đánh gậy bình thường, mà chính là Linh khí đánh mạnh muốn, da tróc thịt bong, không phải nói đùa đâu.
Từng tiếng bịch bịch vang lên.
Cả người Liễu Mộ, Liễu Kình, Liễu Viện Viện từ trên xuống dưới đều da tróc thịt bong, kêu lên thảm thiết.
Trong lúc tất cả mọi người ngạc nhiên vì vị thái tử gia này lại có thể ra tay độc ác, thể hiện uy phong như vậy vì Diệp Tử Khanh, Minh Vũ lại là đi về phía Tần Trần.
Tình huống gì vậy?
Mấy người đều ngỡ ngàng.
- Tần công tử, không việc gì chứ?
Minh Vũ chắp tay cười nói.
- Không có việc gì!
Tần Trần thản nhiên phất tay, lại nhìn về phía Lâu Triển Thiên nói:
- Lâu sư huynh, ta có thể vào được chưa?
- Có... Có thể... Có thể!
Lúc này Lâu Triển Thiên giơ tay ra mời, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nổi một câu.
Bây giờ, kẻ ngốc cũng hiểu rõ, Thái tử điện hạ căn bản không phải vì Diệp Tử Khanh, là bởi vì vị trước mắt này... Tần Trần Tần công tử?
Tần Trần cũng không để ý tới đám người Liễu Mộ, bước thẳng vào trong Thiên Thần Học Viện.
Thiên Thần Học Viện tồn tại mấy vạn năm ở Bắc Minh Đế Quốc không đổ, từ trước tới nay số lượng võ giả đi ra nhiều không đếm hết.
Khi lại đến chỗ này, trong lòng Tần Trần vẫn vô cùng xúc động.
Tần Trần chậm rãi bước từng bước, nhìn về phía trước, trong mắt sáng lên.
Trước người hắn, sau cánh cửa lớn của Thiên Thần Học Viện là một võ trường lớn xuất hiện.
Mà giờ phút này, trên võ trường người đến người đi, khắp nơi đều huyên náo, bốn cột đá như nối thẳng với bầu trời, đứng sừng sững ở bốn phía.
- Đây là Tứ Tượng Thánh Trụ của Thiên Thần Học Viện, theo lời đồn là do tổ sư đời thứ nhất của Thiên Thần Học Viện - Thiên Thanh Thạch chế tạo ra, coi như là biểu tượng của Thiên Thần Học Viện!
Minh Vũ đi theo phía sau Tần Trần, cung kính giải thích.
Tần Trần nghe được lời này, gật đầu.