- A... Ha ha... vậy... Liễu tiểu thư đúng không?
Lâu Triển Thiên lập tức cười nịnh nọt, nói:
- Liễu tiểu thư chờ lát, sau khi hai vị này đăng ký xong sẽ tới lượt tiểu thư!
Lâu Triển Thiên vừa nói dứt lời, giơ tay lau mồ hôi.
Liễu Khai Nguyên là Linh tử Thiên Thần Học Viện, đây chính là nhân vật nổi tiếng trong của Thiên Thần Học Viện giống như Thiên tử trong Thiên Tử Đảng vậy.
Đắc tội với vị này, Liễu Khai Nguyên giận chó đánh mèo, hắn chỉ là đệ tử nội viện nhỏ bé ở tầng dưới cùng cũng không cần ở lại đây nữa.
- Chờ à?
Người thanh niên kia lập tức bực bội nói:
- Mắt chó của ngươi bị mù hay tai chó của ngươi bị điếc hả?
- Tiểu thư nhà ta đã bao giờ phải chờ chứ? Tiểu tử, ngươi tên là gì? Ta thấy ngươi không muốn ở lại Thiên Thần Học Viện này nữa rồi?
Người thanh niên vừa dứt lời, mặt Lâu Triển Thiên đã tái mét.
Hắn không đắc tội nổi muội muội của Liễu Khai Nguyên đâu!
Nếu không, dù hắn có mười cái mạng cũng không trả hết được!
- Bây giờ, lập tức để cho tiểu thư nhà ta đăng ký trước, bằng không ngươi cứ chờ mà xem!
Người thanh niên kia không chịu nhượng bộ, nhìn Lâu Triển Thiên với ánh mắt đầy khinh miệt.
Lúc này Lâu Triển Thiên lại lộ vẻ khó xử.
Hắn không thể trêu vào muội muội của Liễu Khai Nguyên nhưng Diệp Tử Khanh trước mặt cũng vậy!
Liễu Khai Nguyên là thân phận Linh tử, địa vị vị cao.
Nhưng Diệp Tử Khanh lại thức tỉnh Hoàng thể, bây giờ là đệ tử nội viện, sau này muốn đạt tới trình độ Linh đồ là chuyện dễ dàng như trở bàn tay, cuối cùng có lẽ cũng là một vị Linh tử.
Quan trọng nhất, Diệp Tử Khanh còn là thiên kim tiểu thư Diệp gia!
Thế này, hắn phải làm sao cho phải đây?
Vẻ mặt Lâu Triển Thiên không ngừng thay đổi.
Lúc này, Liễu Viện Viện bước tới.
Gương mặt trang điểm nhạt tôn lên khí chất cao sang của một công chúa, giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra sự sắc bén cùng khinh miệt.
- Các ngươi tránh ra!
Liễu Viện Viện thản nhiên nói:
- Bản tiểu thư không muốn lãng phí thời gian xếp hàng ở đây. Thời gian của ta rất quý giá, các ngươi không giữ lại được đâu!
Lời này vừa nói ra, Lâu Triển Thiên há hốc mồm.
Liễu Viện Viện đại khái không biết người đứng trước mặt nàng là Diệp Tử Khanh.
Đại tiểu thư Diệp gia có thể chất Hoàng thể!
Nghe được lời này, Diệp Tử Khanh nhíu mày nhưng ngoài dự đoán mọi người, nàng không mở miệng, ngược lại nhìn về phía Tần Trần.
Cảnh tượng như vậy càng làm Lâu Triển Thiên thấy khó hiểu.
Dựa theo tính tình của Diệp Tử Khanh, còn không xôgn lên tát một cái à?
Sao nàng còn không đổi sắc mặt, nhìn về phía Tần Trần?
Lẽ nào vị Tần Trần này còn có thân phận cao hơn?
- Trừng phạt nhỏ là được rồi!
Lúc này Tần Trần phất tay một cái, thản nhiên nói:
- Mấy ngày qua, thật sự là tôm tép nhỏ gì đó cũng nhảy nhót gây phiền toái, thật mệt lòng!
- Vâng!
Tần Trần vừa nói dứt lời, Diệp Tử Khanh đã bước tới.
Khí tức mạnh mẽ của Linh Hải cảnh ngũ trọng phát ra, Liễu Viện Viện lập tức bị áp chế, vẻ mặt trắng bệch.
Bốp...
Đột nhiên một tiếng tát vang dội truyền tới.
Trên gương mặt Liễu Viện Viện lập tức xuất hiện một dấu tay màu đỏ.
Bốp...
Nhưng đột nhiên lại một tiếng tát vang lên. Diệp Tử Khanh lại giơ tay tát vào phía bên kia.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tần Trần nhìn qua, Diệp Tử Khanh nói:
- Một tát này là do bản thân ta muốn đánh!
Tần Trần nghe vậy chỉ lắc đầu cười.
- Vị Lâu huynh này, chúng ta có thể vào trong học viện được chưa?
- Hả? À, à, được rồi... được rồi...
Lúc này, Lâu Triển Thiên vẫn còn choáng váng.
Hai cái tát gọn gàng dứt khoát.
Nhưng… Diệp Tử Khanh không suy nghĩ sao? Người bị đánh là muội muội của Liễu Khai Nguyên đấy!
- Ngươi dám đánh ta!
Cho tới lúc này, Liễu Viện Viện mới có phản ứng.
- Liễu Kình, xé miệng nàng ta ra cho ta, xé miệng tiện của nữ nhân này ra!
Lời này vừa nói ra, Liễu Kình đang khiếp sợ mới bừng tỉnh.
Tiểu thư nhà mình chính là một quận chúa - hòn ngọc quý trên tay Liễu gia, từ nhỏ đến lớn có ai dám đánh nàng?
Ngày đầu tiên nàng tới Đế đô này đã bị người tát, nếu để tộc trưởng và đại công tử biết được, hắn khó giữ được cái mạng nhỏ này!
- Nha đầu thối, tự tìm chết!
Liễu Kình xắn tay áo và bước từng bước tới, giơ nắm đấm đánh về phía Diệp Tử Khanh.
Chợt có tiếng vù vù vang lên, Diệp Tử Khanh rút roi ra, vù một tiếng đã đánh thẳng vào mặt Liễu Kình.
Liễu Kình này chẳng qua là Linh Hải cảnh tứ trọng, ở trước mặt Diệp Tử Khanh vẫn còn quá kém.
Một roi đánh ra, trên mặt Liễu Kình xuất hiện một vết bầm, nhất thời ngã xuống đất, không ngừng kêu lên thảm thiết.
Diệp Tử Khanh là Linh Hải cảnh ngũ trọng, Hoàng Thể Cửu Chuyển Linh Lung Thể, hơn nữa còn tu luyện Cửu Chuyển Ngọc Thân Quyết, có thể nói nàng bây giờ hoàn toàn khác với trước đây.
Đừng nói là Liễu Kình chỉ là Linh Hải cảnh tứ trọng, cho dù là Linh Hải cảnh lục trọng, căn bản cũng không chịu nổi lực một roi này.
- Ngươi ngươi ngươi...
Lúc này đầu ngón tay Liễu Viện Viện run rẩy. Nàng chẳng qua là Linh Hải cảnh nhị trọng, thậm chí còn không phải là đối thủ của Liễu Kình, làm sao có thể là đối thủ của nữ tử trước mắt này.
- Không biết hối cải, ta có thể lại thưởng thêm cho ngươi hai tát!
Diệp Tử Khanh lạnh lùng nói.
Tuy nàng ít nói nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không để ý tới chuyện người khác chỉ tay vào mặt mình.
Lúc này, gương mặt Liễu Viện Viện chợt trắng bệch, không dám nói gì nữa.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng vào lúc này, từng bóng dáng bước đến.
- Liễu Mộ đại ca!
Nhìn thấy người vừa tới mặc trang phục màu đen với phong độ hơn người, Liễu Viện Viện lập tức vui mừng bước tới, kéo cánh tay của người thanh niên kia, chỉ về phía Diệp Tử Khanh quát:
- Nữ nhân đê tiện này… đánh ta!
Nữ nhân đê tiện?
Nghe được lời này, thanh niên nhíu mày.
- Liễu Mộ đại ca, ngươi xem mặt ta này!
Vào giờ phút này, nước mắt của Liễu Viện Viện trào ra, dáng vẻ đáng thương, khác hẳn với lúc trước.
- Diệp Tử Khanh, có chuyện gì vậy?
Liễu Mộ lạnh lùng nói:
- Cho dù ngươi là tiểu thư Diệp gia nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ đánh người?
Vô duyên vô cớ?
Diệp Tử Khanh lười giải thích nói:
- Nếu miệng nàng còn không sạch sẽ, hôm nay ta không ngại ở Thiên Thần Học Viện này cho một bài học ghi nhớ suốt đời!
- Ngươi...
Liễu Mộ nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
- Tuy Diệp gia ngươi lợi hại, Diệp Tử Khanh ngươi đúng là có thể chất Hoàng thể, nhưng... Liễu Môn ta cũng không dễ bắt nạt đâu!
Liễu Môn!
Lâu Triển Thiên đứng bên cạnh nhìn thấy mọi chuyện đã hoàn toàn vượt ra ngoiaf phạm vi hắn có khả năng quản lý, ngoan ngoan ngậm miệng không nói, tránh sang một bên.
Liễu Môn chính là thế lực đệ tử do Liễu Khai Nguyên tạo dựng được trong Thiên Thần Học Viện, số lượng từ Linh tử đến đệ tử ngoại viện đã lên tới trên nghìn người. Trong tất cả đoàn thể đệ tử của Thiên Thần Học Viện, cũng chỉ có Thiên Tử Đảng có thể ép được Liễu Môn một bậc!
Hắn không thể đắc tội được.
Tình hình thế nào, cho dù là Diệp Tử Khanh cũng khó có thể tự bảo vệ mình.
- Ngươi bớt lấy Liễu Môn của ngươi ra nói trước mặt ta đi!
Vẻ mặt Diệp Tử Khanh lạnh lùng, tay ngọc nắm chặt cây roi:
- Hôm nay, cho dù là Liễu Khai Nguyên ở đây, ta muốn đánh, ngươi cũng không ngăn cản được ta đâu!
- Thật không?
Liễu Mộ chợt biến sắc, bực bội nói:
- Vậy hôm nay Liễu Mộ ta lại tới lĩnh giáo uy lực Hoàng thể của Diệp tiểu thư!
- Ta sợ ngươi sao?
Lúc này, Diệp Tử Khanh căn bản không hề sợ hãi.
- Đúng là không biết trời cao đất rộng!
Liễu Mộ tiến từng bước về phía trước, bàn tay vung lên, một linh khí ngang ngược ngưng tụ thành móng vuốt màu đen lao thẳng về phía Diệp Tử Khanh.
Linh Hải cảnh thất trọng!
Đám người đứng gần đó thoáng biến sắc khi nhìn thấy tu vi của người này.
Lúc này Diệp Tử Khanh vẫn không hề lùi bước, quăng tới một roi.