- Sở Ngưng Thi có tư chất không tầm thường, bây giờ chính là cảnh giới Linh Hải cảnh tứ trọng, coi như lập được căn cơ trong học viện!
Diệp Tử Khanh gật đầu nói:
- Về phần Lăng Thiên... Thủ lĩnh Thiên Tử Đảng kia vô cùng coi trọng hắn. Từ sau khi người này tiến vào Thiên Thần Học Viện, ta vẫn không nhìn thấy người này đi ra ngoài. Cũng không biết Thiên tử rốt cuộc suy nghĩ gì...
- Xem ra, hắn còn rất được coi trọng!
Tần Trần cười nhạt nói:
- Tuy nhiên như vậy cũng tốt, việc cấp bách là tình trạng vết thương của đại ca, chờ bước vào Thiên Thần Học Viện lại nói sau. Về phần hai người này... Chậm rãi chơi với bọn họ cũng được.
Nói thật, bây giờ Tần Trần thật sự không có hứng thú với hai người này.
Ở trong mắt hắn, hai người căn bản không được tính là đối thủ.
- Nhưng lần này công tử lấy lệnh bài tiến vào trong Thiên Thần Học Viện nhất định phải trở thành đệ tử ngoại viện trước. Tiếp theo, với thực lực của công tử chắc chắn sẽ không ở trong ngoại viện, cho nên nhất định phải tham gia sát hạch nội viện!
- Sát hạch nội viện à?
- Đúng vậy, trong đợt tuyển sinh lần này chia ra làm ngoại viện và nội viện.
- Ngoại viện tuyển sinh tương đối đơn giản, nội viện tuyển sinh lại cần phải tiến hành sát hạch, nghe nói là ở... trong Minh Sơn!
- Minh Sơn...
Tần Trần khẽ cười nói:
- Cũng tốt!
Hắn vừa dứt lời đã đi luôn.
Lúc này, trong lòng Diệp Tử Khanh lại hơi lo lắng.
Minh Sơn chính là sơn mạch lớn nhất trong phạm vi Bắc Minh Đế Quốc, còn u ám và trải dài hơn Lăng Vân Sơn Mạch gấp hơn mười lần.
Thậm chí trên trình độ nào đó, Lăng Vân Sơn Mạch chỉ được xem là một nhánh nhỏ của Minh Sơn.
Hơn nữa, Minh Sơn xuyên qua phạm vi đế quốc từ nam tới bắc, vừa vặn có một đoạn ở gần Thiên Thần Học Viện.
Năm đó, Thiên Thần Học Viện được xây dựng ở phía đông bắc của Đế đô, vừa vặn có một nửa giáp vưới Đế đô, một nửa giáp với Minh Sơn.
Đây cũng là ý định ban đầu khi xây dựng Thiên Thần Học Viện.
Thiên Thần Học Viện và Bắc Minh Đế Quốc có mối quan hệ chặt chẽ, hai bên môi hở răng lạnh, cho nên vị trí gần Đế đô, chiếm một góc phía đông bắc của Đế đô.
Đồng thời giáp với Minh Sơn để bồi dưỡng đệ tử của học viên, giúp đệ tử thuận tiện vào trong sơn mạch rèn luyện tu vi của bản thân.
Thậm chí hiện nay, một phần kiến trúc của Thiên Thần Học Viện đã được xây dựng thêm ở trong Minh Sơn.
Trải qua mấy vạn năm tích lũy, Thiên Thần Học Viện ở Bắc Minh Đế Quốc có sức ảnh hưởng hoàn toàn không thua kém gì hoàng thất Bắc Minh.
Điểm khác biệt duy nhất là căn bản để Thiên Thần Học Viện khai tông lập phái là bồi dưỡng đệ tử ưu tú, chứ không phải xưng bá ở Cửu U đại lục, cho nên đến tận ngày nay cũng không có phân tranh gì.
Thậm chí, đệ tử bồi dưỡng ra kohoir Bắc Minh Đế Quốc đã lập ra đủ các truyền kỳ ở tất cả các nơi trên Cửu U đại lục.
- Thằng nhóc Thiên Thanh Thạch kia ngược lại biết làm việc hơn Minh Uyên, xây dựng một học viện chung quy vẫn dễ hơn xây dựng một đế quốc!
Tần Trần hé miệng cười, lẩm bẩm.
Trở lại trong khách sạn, Tần Trần cuối cùng cũng thả lỏng.
Mấy ngày này tâm tự với Tiểu Thanh và nha đầu Tiểu Phỉ về chuyện tu hành, còn phải cô gắng nói chuyện với lão già Khương Vinh luôn tới làm phiền hắn.
Nhưng cũng may, thân là Linh Đan Sư thất phẩm Thánh Đan Các, Khương Vinh cũng không thể ở lại đây quá lâu. Ba ngày sau, Khương Vinh đã tới chào từ biệt và rời đi.
Chỉ là hắn nói câu cuối cùng: sau này, lão phu chắc chắn sẽ thường xuyên đến Bắc Minh Đế Quốc.
Làm cho Thánh Đăng Phong vô cùng thoải mái, nhưng Tần Trần lại nhíu mày.
Đời thứ năm của hắn chính là Cửu Nguyên Đan Đế tiếng tăm lừng lẫy, bảo hắn ngồi bàn luận với Khương Vinh một, hai lần, khoe khoang Đan thuật của mình, ngược lại thỏa mãn chút lòng hư vinh còn được.
Nhưng thường xuyên như vậy lại quá sức.
Dù sao cũng giống như một vị võ giả Linh Hải cảnh thỉnh thoảng khoe khoang tỏ ra ưu việt trước mặt võ giả Cửu Môn cảnh thì rất thoải mái, nhưng thường xuyên bị làm phiền, vậy lại chẳng phải là chuyện gì vui vẻ.
Tần Trần cũng không để tâm tới chuyện này.
Bởi vì, hôm nay Thiên Thần Học Viện bắt đầu mở rộng cửa, buổi tuyển sinh ngoại viện đã bắt đầu!
Ngày hôm nay, Thánh Tâm Duệ và Diệp Tử Khanh đi theo Tần Trần tới ngoài cửa lớn của Thiên Thần Học Viện.
Thiên Thần Học Viện có hai cửa đông và tây, Tây Môn là mở về phía thủ đô của Bắc Minh Đế Quốc, Đông Môn lại mở về phía Minh Sơn Sơn Mạch.
Lúc này, Tây Môn lớn như vậy chín mở chín đóng, mỗi cánh cửa đều rộng trăm thước, nhưng đám người lui tới vẫn nối liền không dứt.
Ngoài cửa lớn Tây Môn còn có ngựa xe như nước, quan to hiển quý càng nhiều vô số kể.
- Náo nhiệt thật!
Tần Trần nói xong, đi về phía chỗ báo danh.
Điểm báo danh này cũng không phải là chỗ ghi tên bình thường, mà chuyên mở ra cho đệ tử nhận được lệnh bài ngoại viện.
Lúc này cũng không có bao nhiêu người xếp hàng.
- Diệp sư tỷ!
Lúc này, một đệ tử ở chỗ ghi tên nhìn thấy Diệp Tử Khanh, hai mắt lập tức sáng lên, điên cuồng chạy tới.
- Ngươi là...
- Tại hạ Lâu Triển Thiên, là người phụ trách nơi này!
Người thanh niên kia hơi mập mạp, gương mặt bóng loáng, cười lên trông... thật sự không thể khen ngợi.
- Diệp sư tỷ đang giúp đỡ con em trong nhà vào Thiên Thần Học Viện chúng ta sao?
Lâu Triển Thiên nói lấy lòng.
Không thể không nói, người đẹp tới đâu cũng rất được hoan nghênh, nhất là trước đó không lâu mới truyền ra Diệp Tử Khanh có hoàng thể.
Thiên tài Hoàng thể đơn giản là giống như võ giả Tinh mệnh, khiến cho người ta hâm mộ. Hơn nữa Diệp Tử Khanh chính là người đẹp Đế đô.
- Hai người Tần Trần Tần công tử này và Tần Hải công tử có lệnh bài của Thiên Thần Học Viện, muốn đi vào ngoại viện của Thiên Thần Học Viện!
- Hả?
Lâu Triển Thiên nhìn về phía Tần Trần và Tần Hải, cười nói:
- Hai vị, mời lấy lệnh bài ra.
Sau khi giao lệnh bài lên, Lâu Triển Thiên cẩn thận đăng ký và khẽ gật đầu.
- Được rồi, các vị vào bên trong sẽ có chấp sự giảng giải kỹ cho hai người về quy tắc trong học viện!
Lâu Triển Thiên vô cùng khách sáo.
Mặc dù không biết Tần Hải và Tần Trần có quan hệ thế nào với Diệp Tử Khanh, nhưng nghĩ đến bọn họ đi cùng với Diệp Tử Khanh, chắc chắn có quan hệ thân thiết.
Quan trọng nhất là có thể nhìn thấy Diệp Tử Khanh ở đây, còn nói với Diệp Tử Khanh mấy câu, mình nói chuyện phiếm với mấy người bạn cùng phòng của mình cũng nở mày nở mặt.
- Tránh ra tránh ra!
Đúng vào lúc này, từng bóng người xuất hiện, đi thẳng lên trước. Mấy tên hộ vệ kia rất cao ngạo, nhìn đám người với ánh mắt xem thường.
- Nơi này là nơi báo tên những người có lệnh bài đúng không? Vị này chính là Liễu Viện Viện - tiểu thư Liễu gia ta, đây là lệnh bài!
Người thanh niên dẫn đầu mặc trang phục và khí thế ép người hét lên:
- Mau làm thủ tục đi. Tiểu thư nhà ta chính là Linh Hải cảnh, bây giờ bước vào ngoại viện sẽ trực tiếp tham gia sát hạch nội viện!
Nghe được lời này, Lâu Triển Thiên lộ vẻ xem thường.
- Không thấy có người xếp hàng phía trước sao?
Lâu Triển Thiên hừ một tiếng:
- Chờ người phía trước làm xong sẽ tới các người!
Hắn vừa định nói thêm với Diệp Tử Khanh vài câu, lại bị người ta ngắt lời nên thật sự khó chịu.
- Xếp hàng à?
Người thanh niên kia giơ ngón tay cái lên, cười nhạo nói:
- Ngươi cũng không hỏi thăm xem, con cháu Liễu gia ta bước vào Thiên Thần Học Viện còn phải xếp hàng sao?
- Thằng nhãi, huynh trưởng của tiểu thư Liễu Viện Viện là Liễu Khai Nguyên – một trong những Linh tử của Thiên Thần Học Viện đấy!
Cái gì?
Nghe được lời này, Lâu Triển Thiên biến sắc.