Cơ thể Minh Ung mơ rồ run rẩy, quỳ một chân trên mặt đất, nhìn Tần Trần:
- Cảm ơn Tần công tử đã ra tay trợ giúp!
- Ngươi đứng lên đi!
Tần Trần khoát tay, nói:
- Nếu ngươi thật sự có thể dẫn dắt Bắc Minh Đế Quốc trở nên mạnh mẽ, cũng khiến cho tổ tiên của ngươi được vui mừng.
Tần Trần không nói ra lời tiếp theo.
Lại nhìn thấy thằng nhóc Minh Uyên kia, cũng đỡ cho hắn nói mình làm một sư tổ lại không quan tâm tới đám con cháu đời sau của hắn sống chết thế nào.
Chỉ là thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, hắn Cửu U Đại Đế đời trước trở thành Tần Trần bây giờ, trong lúc đó trải qua chín đời, mấy vạn năm, không biết tình hình của mấy đồ đệ, đồ tôn của mình rốt cuộc thế nào.
Có lẽ… một số người đều tiến vào trong Cửu Thiên Vân Minh...
Minh Vũ hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.
Vừa rồi, Tần Trần còn nói, nếu phụ hoàng đi lệch đường sẽ không ngại giết chết hắn.
Phụ hoàng không vì vậy mà tức giận, bây giờ còn quỳ xuống!
Cho đến tận bây giờ, phụ hoàng đã bao giờ quỳ trước mặt người khác?
Đây chính là đế vương của một thế hệ!
Mấy người tiếp tục đi về phía trước, chậm rãi tới trước một cung điện trong hậu cung.
- Không biết hoàng thượng giá lâm, thần thiếp không thể tiếp đón từ xa!
Bên trong cung điện, một nữ nhân xinh đẹp bước nhanh đến, cúi người hành lễ.
- Không sao, Thư phi, vị này chính là Tần Trần Tần công tử!
Minh Ung nhìn về phía Tần Trần lại nói:
- Tần công tử, vị này chính là Thư phi!
- Tần Thư Nguyệt, con cháu đời sau của Tần Thiên Nguyên!
Tần Trần nhìn về phía Tần Thư Nguyệt quan sát nói:
- Trông đúng là có vài phần tương tự với tiên tổ của ngươi.
Nghe được lời này, Tần Thư Nguyệt không biết nên đáp lại thế nào.
Có thể nói năm đó Tần gia theo hoàng thất Bắc Minh là thời kỳ tịnh vượng nhất.
Lúc đó hoàng thất Bắc Minh chính là Bắc Minh Cương Quốc có thực lực còn mạnh hơn các thế lực lớn đứng đầu Cửu U đại lục gấp mấy lần. Khi Minh Ung Đại Đế còn ở đó, căn bản không có người nào dám chống lại Bắc Minh Cương Quốc.
Lúc đó, bởi vì Tần gia lập công lớn, bản thân đã có thể lớn như Thượng Quốc, không có người nào ở trên Cửu U đại lục không biết tới.
Nhưng bây giờ, hoàng thất Bắc Minh xuống dốc, Tần gia càng xuống dốc hơn.
- Tiến vào trong lại nói đi!
Minh Ung gật đầu cười nói.
Nói thật, bây giờ hoàng thất Bắc Minh cũng không quá coi trọng Tần gia.
Ngược lại hoàng thất còn coi trọng các gia tộc lớn như Diệp gia, Từ gia, Quách gia hơn.
Dù sao, Bắc Minh Đế Quốc xuống dốc, Tần gia xuống dốc càng lợi hại hơn, không có cách nào giải được mối lo cho hoàng thất của Bắc Minh Đế Quốc, tất nhiên địa vị cũng lại giảm xuống.
Sau khi vào trong viện, Tần Trần thản nhiên ngồi xuống, mấy người còn lại đều đứng.
Nhưng lúc này, không ai cảm thấy Tần Trần ngồi, bọn họ đứng có gì không đúng.
- Ngươi cũng ngồi đi!
Tần Trần nhìn về phía Tần Thư Nguyệt cười nói:
- Ta có vài lời muốn nói với ngươi.
- Mời Tần công tử cứ nói!
Tần Thư Nguyệt có chút tri thức hiểu lễ nghĩa, khẽ cười nói.
Tần Trần lại nhìn về phía mấy người còn lại.
Thánh Đăng Phong lập tức hiểu rõ, cười ha ha nói:
- Tần công tử trò chuyện, chúng ta chờ ở bên ngoài!
Hắn lập tức kéo nhi tử của mình vội vàng rời đi.
Lúc này Diệp Tử Khanh ngược lại rất chủ động.
Lúc đầu, khi Tần Trần truyền Âm Dương Uẩn Linh Quyết cho mẫu thân nàng, cũng yêu cầu mọi người rời đi.
Nói vậy hôm nay, Tần Trần lại có lời gì đó quan trọng muốn nói.
Bên trong viện chỉ còn lại ba người Minh Ung, Minh Vũ cùng với Tần Thư Nguyệt.
- Các ngươi còn ở đây làm gì?
Tần Trần nhìn về phía Minh Ung và Minh Vũ nói.
- Dạ? À à... Chúng ta cũng đi, cũng đi...
Minh Ung lập tức kéo Minh Vũ, hai phụ tử rời đi.
Mà lúc này, Thánh Đăng Phong ở bên ngoài viện nhìn thấy ngay cả phụ tử Minh Ung cũng bị đuổi ra ngoài thì càng buồn bực hơn.
Chuyện gì mà thần bí như vậy?
Thánh Tâm Duệ lại thầm sửng sốt.
Lúc đầu, Tần Trần cũng đuổi đuổi bọn họ ra khỏi phòng của mẫu tử Cốc Nguyệt Hàn và Diệp Tử Khanh, chỉ để lại hai người bọn họ.
Bây giờ, còn đuổi luôn cả bọn họ ra ngoài.
Lẽ nào...
Gương mặt Thánh Tâm Duệ chợt trắng bệch.
Hắn nhìn Minh Ung Hoàng Đế, chỉ mơ hồ cảm thấy trên đầu người này có ánh sáng chớp hiện...
Tần Trần dĩ nhiên không biết, Thánh Tâm Duệ đang thầm oán trách hắn.
- Không biết Tần công tử có lời gì muốn nói?
Tần Thư Nguyệt cũng không hiểu sao.
- Ta thấy Minh Vũ thi triển Thanh Long Ấn, Bạch Hổ Ân, chính là hai ấn trong Tứ Linh Hóa Thân Kinh, cho nên tò mò.
Tần Trần vừa mở miệng, Tần Thư Nguyệt đã đờ người ra.
Tứ Linh Hóa Thân Kinh là tuyệt kỹ của Tần gia, không phải ai cũng biết được.
- Công tử cứ nói thẳng!
- Tổ tiên Tần gia thật ra không phải vốn họ Tần, nói đúng ra là không có họ. Năm đó, tổ tiên Tần gia theo Minh Uyên Hoàng đế tranh đấu giành thiên hạ, từ một binh sĩ làm đến quan lớn ngoài biên giới, còn chưa có họ.
- Trong một lần ngẫu nhiên, tổ tiên của nhà ngươi gặp được sư tổ của Minh Uyên Đại Đế, vị sư tổ kia đã ban thưởng cho họ Tần!
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Thư Nguyệt, Tần Trần lắc đầu cười giống như tự giễu:
- Ta cũng lắm lời này, chắc chuyện này được ghi chép trong nguyên quán của Tần gia ngươi, ta không cần nói nhiều!
- Làm sao Tần công tử biết được?
- Ta làm sao biết được không quan trọng.
Tần Trần nghiêm túc nói:
- Năm đó, tổ tiên Tần gia Tần Thiên Nguyên, cũng là thiên tài thời đó, hơn nữa tu hành Tứ Linh Hóa Thân Kinh, thực lực vượt qua cảnh giới tứ linh, ở Cửu U đại lục được xem là nhân vật số một.
- Theo đạo lý nói, hoàng thất Bắc Minh xuống dốc, Tần gia ngươi dựa vào Tứ Linh Hóa Thân Kinh cũng không đến mức lăn lộn đến tình trạng thê thảm như bây giờ, lại chỉ có thể làm một quận cương!
Nghe được lời này, Tần Thư Nguyệt buồn bã than:
- Trằn trọc mấy vạn năm, hoàng thất Bắc Minh năm đó rộng lớn thế nào, linh khí mất nhiều tới mức nào? Nữa là Tần gia ta?
- Mất à?
- Đúng vậy!
Tần Thư Nguyệt gật đầu nói:
- Hai tầng sau của Tứ Linh Hóa Thân Kinh, trang Chu Tước và trang Huyền Vũ đã mất hơn vạn năm...
- Không trách được lại như vậy...
Tần Trần trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lấy giấy bút đến đây!
Mặc dù không rõ Tần Trần muốn làm gì nhưng Tần Thư Nguyệt vẫn làm theo.
Giấy được mở ra, Tần Trần chậm rãi viết xuống năm chữ lớn.
- Tứ Linh Hóa Thân Kinh!
Tần Thư Nguyệt sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Nhưng những điều Tần Trần viết ra sau đó càng làm cho nàng hoàn toàn nghẹn họng nhìn trân trối.
Tần Trần viết mọi điều ở trang Thanh Long và trang Bạch Hổ càng chu đáo, kỹ càng tỉ mỉ hơn.
Trang Chu Tước và trang Huyền Vũ cũng rất hoàn hảo.
Chỉ là chưa tu luyện, nàng cũng không biết là thật hay giả.
- Được rồi!
Tần Trần thở hắt ra một hơi, nhìn cuốn sách được viết đầy nói:
- Miễn cưỡng thông qua đi!
- Phía trên này, ta chỉ viết khẩu quyết và tâm pháp tu hành, còn có một chút cảm ngộ và chỉ điểm tỉ mỉ, ta tuyệt đối sẽ không viết ra.
Nghe được lời này, Tần Thư Nguyệt lại không hiểu. Nếu Tần Trần đã viết ra, hiển nhiên là muốn cho nàng, vì sao còn không viết hết?
- Ta không viết, một là vì... Nếu chẳng may đánh rơi, ta không muốn Linh Quyết của tổ tiên nhà ngươi bị người khác học hết. Thứ hai...
Tần Trần cười khẽ nói:
- Bởi vì ta lười, viết nhiều như vậy thực sự rất mệt!
Tần Thư Nguyệt sửng sốt khi nghe được lời này, lại lập tức không nhịn được cười.
Người trước mắt này trông chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, thoạt nhìn lại già dặn giống như lão đạo.