Những lời này không phải là lời hắn căn dặn đồ tôn của mình lúc đó.
Thằng nhóc Minh Uyên này là người lanh lợi, trong lòng luôn lo lắng cho thiên hạ, một lòng muốn tạo ra một Cương Quốc mạnh mẽ bao trùm cả Cửu U đại lục.
Thiên Thanh Thạch lại chín chắn hơn rất nhiều, xây dựng học viện để bồi dưỡng thiên tài.
Tần Trần rất tán thành điều này.
Minh Uyên tiến tới, một tay tạo dựng ra thế lực lớn như Bắc Minh Cương Quốc, hắn đều nhìn theo từng bước, thật sự vui mừng.
Cũng bởi vì thằng nhóc Minh Uyên này quá lanh lợi, cho nên Thanh Vân suốt này giáo huấn hắn.
Một khi người này bị oan ức sẽ lập tức chạy đến chỗ sư tổ là mình, ngồi xuống khóc lóc kể lể oan ức, cuối cùng, Thanh Vân không tránh khỏi bị hắn mắng một trận.
Thanh Vân bị trách mắng lại không cam lòng, sẽ nổi giận với Minh Uyên, cứ qua lại lòng vòng như vậy, đôi sư đồ này suốt ngày tới quấy rầy hắn.
Cũng chính vì vậy, Minh Uyên thật lòng tôn kính sư tổ là hắn.
Hôm nay, nhìn thấy bức tượng này, Tần Trần càng hiểu rõ đồ tôn của mình năm xưa kính trọng mình tới mức nào.
- Bắc Minh Đế Quốc đi tới ngày hôm nay, tóm lại vẫn là hoàng thất Bắc Minh các ngươi xuống dốc, chính là các ngươi có lỗi với tổ tiên của mình. Ta lười quản chuyện này.
Tần Trần phất tay nói:
- Thứ hai, ngươi muốn thay đổi đế quốc cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nghe được lời này, vẻ mặt của Minh Ung trở nên ảm đạm.
Năm đó, tổ tiên ra lệnh rõ ràng cho hậu nhân, bất cứ lúc nào, bất kỳ đế vương nào gặp được người giải phong ấn cho Bát Hoang Viêm Long Hộ, đều phải cung phụng như tổ tiên đích thân tới.
Mấy vạn năm qua, từ trước đến nay chưa từng có người nào có thể phát động Bát Hoang Viêm Long Hộ.
Nhưng hôm nay, Tần Trần đã làm được.
Điều này cũng đủ để chứng minh Tần Trần chính là người mà tổ tiên đã nói tới.
Hắn không dám không lấy lễ đối đãi.
Nhưng Tần Trần rõ ràng cũng không muốn giúp đỡ hoàng thất Bắc Minh hắn vực lại thời kỳ mạnh nhất như năm đó.
Điều này làm trong lòng Minh Ung Hoàng Đế cảm thấy thê lương.
Lẽ nào hoàng thất Bắc Minh lại phải xuống dốc như vậy sao?
- Tiên tổ ngươi có thể phát triển Bắc Minh Quốc từ đất đai một quận đến trình độ tất cả thế lực ở Cửu U đại lục đều không thể không tôn sùng, nếu đời sau các ngươi suy tàn đến mức như vậy, các ngươi cũng nên tự mình gánh vác trách nhiệm!
Tần Trần trịnh trọng nói:
- Tuy nhiên, chỉ cần ta ở đây, ta sẽ không để cho hoàng thất Bắc Minh các ngươi biến mất trên Cửu U đại lục rộng lời, đây là lời cam đoan của ta đối với ngươi! Coi như là...
Tần Trần nói đến đây lại thở dài.
Nghe được lời này, Minh Ung Hoàng Đế lại thầm vui mừng.
Hắn không nghi ngờ lời bảo đảm của Tần Trần.
Trong cả Cửu U đại lục, chỉ có Tần Trần có thể phát động được Bát Hoang Viêm Long Hộ.
Người này tuyệt đối có liên quan mật thiết với tổ tiên.
Giống như lời tổ tiên đã nói, người mở ra Bát Hoang Viêm Long Hộ xuất hiện, đế quốc cần phải đối xử với người đó giống như tổ tiên hạ xuống.
Điều đó đã chứng tỏ Tần Trần trước mắt có năng lực mạnh mẽ như tổ tiên.
Tuy Tần Trần chỉ là Linh Hải cảnh tam trọng, nhưng mở ra Bát Hoang Viêm Long Hộ đã có thể chứng minh tất cả.
Lời hứa hẹn của Tần Trần khiến hắn có thể thoải mái làm một vài chuyện mà trước đó bản thân không dám làm.
Nói cách khác, nếu hắn nóng lòng phát triển, có thể sẽ gây ra đả kích mang tính tai họa cho Bắc Minh Đế Quốc.
Có lẽ Bắc Minh Đế Quốc không có cách nào chịu được chuyện này.
Nhưng Tần Trần bằng lòng bảo vệ mạch máu của hoàng thất Bắc Minh, vậy hắn có thể to gan bước chân ra, kết quả xấu nhất không phải là hoàng thất bị hủy diệt, chẳng qua bị đánh về tình trạng ban đầu thôi.
- Cảm ơn... Tần công tử!
Minh Ung Đại Đế chắp tay nói.
- Ngươi không cần cám ơn ta. Nếu ngươi thật sự muốn trở nên mạnh mẽ thì vẫn phải dựa vào bản thân!
Tần Trần dừng lại một lát mới nói:
- Dù sao, tiên tổ ngươi năm đó mở ra Bắc Minh Cương Quốc hưng thịnh một thời cũng không dựa vào sư tôn và sư tổ của mình, mà cứng rắn dựa vào thực lực và sự gan dạ sáng suốt của bản thân!
- Vâng!
Tần Trần nhìn bức tượng kia nói:
- Con em hoàng thất các ngươi có thể thường xuyên tới đây, đừng chỉ để Hoàng đế mới có khả năng bước vào. Nơi đây rất có lợi cho sự tu hành của con cháu hoàng thất các ngươi!
Nghe được lời này, Minh Ung thoáng ngẩn người.
Hắn cũng phát hiện ra hiện tượng này,.
Nhưng hắn không dám chống lại di mệnh của tổ tiên.
Nhìn thấy vẻ mặt Minh Ung, Tần Trần cười nói:
- Yên tâm đi, ta nói rồi, tổ tiên của nhà ngươi không thể không đồng ý.
- Vâng!
Tần Trần phi thân xuống, chậm rãi rời khỏi đại điện.
Mà giờ phút này, Minh Ung lập tức đuổi theo.
Cửa lớn của đại điện chậm rãi khép lại. Mấy người Minh Vũ hai người nhìn thấy Tần Trần và Minh Ung an toàn đi ra, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ thật sự lo lắng Minh Ung Hoàng Đế cũng là kẻ lắm mưu mô giống U Vương.
- Công tử, bây giờ đi đâu?
Diệp Tử Khanh mở miệng dò hỏi.
- Minh Ung!
- Mong Tần công tử cứ nói!
Minh Ung cười nói.
- Ta muốn đi tới hậu cung của ngươi, gặp... Thục Phi nương nương mẫu phi của Minh Vũ này, có tiện không?
- Tất nhiên là tiện rồi!
Minh Ung không có bất kỳ chất vấn nào.
Tần Trần ở trên vài phương diện nào đó còn biết nhiều hơn hắn.
Chỉ riêng điểm này, đủ khiến cho hắn phải nhìn Tần Trần với ánh mắt khác.
Đoàn người đi về phía hậu cung.
Dọc đường đi, nhìn con đường lớn thông với khắp nơi trong Hoàng cung, Tần Trần cười khẽ nói:
- Hoàng thất Bắc Minh các ngươi đúng là trong tay nắm núi vàng núi bạc lại không biết.
- Công tử nói lời này là có ý gì, vẫn mong công tử nói gõ?
Minh Ung cung kính nói.
- Bắc Minh Hoàng Cung này chính là do tiên tổ ngươi xây dựng lên, có thể nói là một âm một dương với Thiên Thần Học Viện trong Bắc Minh thành, kết hợp nhau sẽ càng tăng thêm sức mạnh, hơn nữa cũng là một mắt trận của Linh Trận, ở chỗ này tu hành không thua gì một Tụ Linh trận cấp bốn!
Lời này vừa nói ra, Minh Ung thoáng ngẩn người.
Ngay cả hắn cũng không biết điều này.
Tần Trần lại nói:
- Mà thôi, ta thấy ngươi là một hoàng đế tốt, giúp ngươi một lần. Nhưng con đường tiếp theo, ngươi vẫn phải tự mình đi. Nếu ngươi dẫn Bắc Minh Đế Quốc đi lệch đường, ta không ngại... giết ngươi!
Lời này vừa nói ra, Minh Ung khẽ gật đầu. Minh Vũ đi theo bên cạnh lại khẽ run lên.
Trong cả Đế đô, chỉ sợ ngoài Tần Trần sẽ không có người thứ hai có can đảm nói vậy ở ngay trước mặt Minh Ung Hoàng Đế.
- Nhìn kỹ!
Lúc này, Tần Trần đi tới trước tường hoàng cung, chậm rãi ngồi xổm xuống, trong bàn tay từ từ tản ra từng linh ấn giống như những tinh linh nhỏ nhảy nhót.
Những linh ấn này leo lên trên mặt tường, chậm rãi ngưng tụ thành ánh sao năm cánh.
Ngay sau đó, trên cả vách tường xuất hiện ba ánh sao năm cánh.
Trong chớp mắt, mấy người đều phát hiện ra linh khí ở đây được nâng cao gấp mấy lần.
Tần Trần thu tay lại, nói:
- Nhìn rõ không? Dựa theo biện pháp này của ta để khởi động tất cả linh ấn phù trong hoàng cung, hoàng cung này chính là một Tụ Linh trận cấp bốn cực lớn!
Minh Ung khẽ run rẩy.
Cả Hoàng cung đều là một Tụ Linh trận cấp bốn khổng lồ.
Điều này quả thực vừa nghe đã khiến người ta phải chấn động.
Thử nghĩ xem, Cấm Vệ Quân của đế quốc, quân đội ở khắp nơi đều tu hành ở đây, vậy tu vi sẽ tăng khủng khiếp tới mức nào?
Vậy thực lực quốc gia của Bắc Minh Đế Quốc sẽ lên cao một bậc, thật sự xứng với tiếng gọi Bắc Minh Đế Quốc này.