Thần Đạo Đế Tôn

Chương 105: Bốn bức tượng

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này Minh Vũ ôm U Vương trong lòng, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.

Hơn nữa hiện tại xem ra kết quả hình như không tệ.

Ít nhất, phụ hoàng không định… giết Tần Trần.

Hắn vội vàng giao U Vương cho mấy vị thống lĩnh, Minh Vũ cũng vội vàng bước theo.

Mà giờ phút này, Tần Trần chắp hai tay sau lưng, bóng dáng hơi gầy gò bước chậm trong hoàng cung, nhìn Hoàng cung lớn như vậy lại vô cùng xúc động.

Minh Ung Hoàng Đế đi theo bên cạnh, ngậm miệng không nói, thần thái cung kính.

Bốn người Thánh Đăng Phong, Thánh Tâm Duệ, Diệp Tử Khanh cùng với Minh Vũ đi theo phía xa, cách khoảng trăm bước.

Lúc này, bốn người vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, bọn họ đều không nói gì.

Tần Trần dừng lại ở bên ngoài một cung điện.

Nhìn cung điện này, Tần Trần hơi nhíu mày.

- Tần công tử!

Minh Ung Hoàng Đế nói:

- Nơi đây chính là trọng địa của hoàng thất Bắc Minh ta, mấy vạn năm, hoàng thất Bắc Minh từ yếu dần dần mạnh, từ mạnh lại dần yếu đi, nhưng mỗi đời Hoàng đế đều tuân theo di chí của tổ tiên, ngoại trừ Hoàng đế, những người khác đều không thể tự tiện đi vào đây.

- Điểm này, coi như các ngươi còn có tình.

Tần Trần gật đầu nói:

- Mở ra, ta muốn vào xem!

Minh Ung Hoàng Đế nghe vậy thì không hề do dự, đi thẳng tới phía trước.

Hai tay hắn kết ấn, từng ấn ký rắc rối phức tạp bay ra, bao trùm ở trên cánh cửa lớn kia.

Cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, phát ra tiếng két, lộ ra vẻ cổ xưa.

- Mời công tử!

Minh Ung Hoàng Đế lộ ra thái độ khiêm tốn, không hề do dự nói.

Lúc này, Tần Trần thở hắt ra một hơi, bước vào trong đó.

Cửa lớn mở ra, cả đại điện ăn sâu vào lòng đất, hơn nữa xung quanh chính được bao trùm bởi nước thép đen, cho dù là cường giả đứng đầu Tứ Linh cảnh không đi theo cửa chính, cũng không có khả năng tiến vào.

Tần Trần bước vào đại điện, bên dưới đèn đuốc sáng trưng.

Vào lúc này, một khí tức hoàn toàn khác hẳn ập tới.

Trang nghiêm, trầm tĩnh, dồi dào.

Vừa bước vào trong đại điện, người ta đã có cảm giác như chìm vào trong sự xa xăm của mấy vạn năm trước.

Tần Trần đi bộ trong đại điện, cả đại điện rộng mấy trăm mét vuông, nhưng không có quá nhiều kiến trúc.

Hơn nữa, chỉ có bốn bức tượng.

Bốn bức tượng này được đặt theo thứ tự từ cao xuống thấp, cũng được đặc biệt chú ý.

Thấy Tần Trần nhìn về phía bốn bức tượng, Minh Ung Đại Đế lập tức tiến lên, giới thiệu:

- Bức tượng cao trăm thước này chính là tổ tiên ta, Minh Uyên Đại Đế!

- Bức tượng cao tám mươi thước bên cạnh bức tượng của tổ tiên ta chính là Tần Nguyên Thiên - tổ tiên Tần gia, chính là phụ tá đắc lực của tổ tiên ta năm đó, theo tổ tiên đánh xuống thiên hạ!

- Bức tượng phía bên phải này chính là sư huynh của tổ tiên ta, cũng là Thiên Thanh Thạch đã xây dựng ra Thiên Thần Học Viện.

- Bức tượng ở giữa này là sư tôn của tổ tiên ta và Thanh Thạch lão tổ - Thanh Vân Tôn Giả!

Minh Ung Đại Đế còn muốn nói, Tần Trần đã ngắt lời:

- Ta biết!

Nghe vậy, Minh Ung Đại Đế không nói nữa.

Trong mắt hắn không hề có vẻ bất mãn hay mất kiên nhẫn, ngược lại là dáng vẻ đương nhiên.

Mà lúc này, Minh Vũ lại đi tới trước mặt ba người Thánh Đăng Phong, cản ba người lại.

- Minh Vũ, ngươi làm vậy là có ý gì?

Diệp Tử Khanh nhíu mày.

- Ba vị, chỉ có Đế Vương các đời mới có thể vào đây, các ngươi… không thể vào!

Minh Vũ khổ sở nói.

- Vậy vì sao Tần huynh vừa vào?

Thánh Tâm Duệ lo lắng cho sự an toàn của Tần Trần nói:

- Có phải ngươi lừa chúng ta không?

Lời này vừa nói ra, Minh Vũ chỉ cười gượng nói:

- Các vị, nơi đây thật sự không thể vào, về phần Tần huynh... Ta nghĩ, nếu hắn muốn vào trong, phụ hoàng căn bản cũng không có cách nào ngăn cản?

Lời này vừa nói ra, ba người do dự một lát rồi khẽ gật đầu.

Thánh Đăng Phong im lặng một lúc lâu mới nói:

- Ta nghe đồn năm đó Minh Uyên Đại Đế đánh ra Bắc Minh Cương Quốc, không ai ở Cửu U đại lục có thể so sánh được. Sau khi Minh Uyên Đại Đế công thành danh toại, từng xây dựng một đại điện ở trong thủ đô Bắc Minh Đế Quốc, lập bốn bức tượng, nghe nói là... trấn giữ huyết mạch của Bắc Minh Đế Quốc!

Lời này vừa nói ra, Minh Vũ cũng chợt kinh ngạc.

Chuyện bí mật này, chỉ có số ít con em hoàng thất mới biết. Nếu không phải mẫu thân hắn chính là người của Tần gia, hắn cũng không có khả năng biết được chuyện này.

Nhưng không ngờ được Thánh Đăng Phong lại nghe được lời đồn.

Xem ra, Thánh Đan Các không hổ danh là thế lực hàng đầu ở Cửu U đại lục hiện nay.

Bốn người lẳng lặng chờ đợi ở bên ngoài đại điện.

Trong đại điện, Minh Ung Hoàng Đế kiên nhẫn nhìn Tần Trần.

- Được rồi, cho ta xem bức tượng cuối cùng!

Lúc này Tần Trần mở miệng nói.

Minh Ung Hoàng Đế nghe vậy, ánh mắt chợt kinh ngạc.

Hắn đoán được Tần Trần có thân phận không đơn giản, nhưng không ngờ Tần Trần thậm chí còn biết được cả bức tượng thứ năm.

Tuy kinh ngạc nhưng Minh Ung Hoàng Đế vẫn làm theo.

Hắn đi tới dưới chân của bốn bức tượng, quỳ xuống đất dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy, bàn tay lặng lẽ xuất hiện một ấn ký.

Ngay sau đó, một giọt máu tươi rơi xuống, ấn ký này lập tức bốc cháy lên.

Sau đó, một cảnh tượng kinh người xuất hiện.

Vào lúc này, bốn vị bức tượng trong đại điện tách ra hai bên, sau đó quỳ một gối xuống, đầu cúi xuống. Ở giữa xuất hiện một lối đi và hiện rõ cảnh tượng trong đó.

Đó là một bức tượng cao ba trăm thước, toàn thân được làm bằng Kim Mộc màu đỏ sậm, phong thần tuấn tú, đôi mắt mờ mịt, toàn thân mặc áo choàng màu đen lộ ra vài phần tiêu sái.

Bốn bức tượng đồng thời quỳ xuống, nghênh đón bức tượng cực lướn này.

Lần này Minh Ung Đại Đế không giới thiệu, hắn tin tưởng Tần Trần đã biết bức tượng này là ai.

Nhìn thấy bức tượng cao lớn, Tần Trần khẽ cười:

- Thật ra rất giống, hơn nữa còn rất tuấn tú!

Nhìn mặt bức tượng của mình đời trước, khen mình đẹp trai, Tần Trần cũng rất vô sỉ tán thưởng mình một câu.

Năm đó đời trước là Cửu U Đại Đế, ở trên Cửu U đại lục, không người nào quen thuộc với Cửu U đại lục hơn hắn.

- Tổ tiên các ngươi có lòng!

Tần Trần than thở một câu, thân hình bay lên, đi thẳng tới lòng bàn tay được nâng lên của pho tượng kia, cúi người nhìn Minh Ung.

- Đáng tiếc, đời sau lại không bằng đời trước!

Nghe vậy, Minh Ung Hoàng Đế chợt quỳ xuống mặt đất:

- Mong rằng Tần công tử chỉ điểm, thân là con cháu hoàng thất Bắc Minh, cả đời Minh Ung ta bằng lòng dốc hết tâm huyết cả đời, khôi phục lại sự nghiệp vinh quang của tổ tiên!

- Đáng tiếc, tích nặng khó lật. Bây giờ Bắc Minh Đế Quốc thậm chí còn không được gọi là thủ đô đế quốc, đế quốc xung quanh, Thượng Quốc, thậm chí cả Cương Quốc đều như hổ đói nhìn, còn có thế lực đứng đầu Cửu U đại lục cũng có lòng muốn gây rối!

- Ồ? Ngươi biết ta là ai không?

Tần Trần mở miệng nói.

- Bỉ nhân không biết nhưng tổ tiên từng nói qua, một khi xuất hiện người có thể mở ra Bát Hoang Viêm Long Hộ, hoàng thất Bắc Minh ta đều phải cúi đầu xưng thần, đây là điều mỗi đời Đế Vương đều không dám chống lại, bằng không...

- Thế nào?

- Hoàng thất Bắc Minh không còn tồn đâu nữa!

Nghe được lời này, Tần Trần lại thấy buồn cười.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️