Thần Đạo Đế Tôn

Chương 104: Tội chết có thể tránh, tội sống khó tha

Chương Trước Chương Tiếp

Gào...

Trong phút chốc, hình rồng được khắc trên tám cột ở xung quanh quảng trường đã sống lại.

Lúc này, ánh lửa trên tám cột đã trở nên ảm đạm, nhưng tám con rồng lửa lại xuất hiện trong không trung.

Chúng dài trăm thước, to tới hơn mười thước kèm theo ánh lửa bắn ra xung quanh, tạo áp lực cực lớn cho những người ở đó.

- Đây là... Rồng à!

Trong chớp mắt này, trong mắt mấy ngườThánh Đăng Phong, Thánh Tâm Duệ, Minh Vũ đều thoáng ngạc nhiên.

Ngay cả trên gương mặt tuyệt đẹp luôn lạnh lùng của Diệp Tử Khanh cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Đây... Là Tần Trần làm ra?

Lúc này, ba con trong tám con rồng lửa bay ben cạnh Tần Trần, ngoan ngoãn giống như vật cưng lại tràn đầy sức sống.

Ngọn lử cực nóng có thể thiêu đốt võ giả Linh Đài cảnh thành tro, nhưng tới gần Tần Trần lại yếu như ngọn lửa bình thường vậy.

Tần Trần giơ tay xoa nhẹ đầu rồng, cười nói:

- Vẫn giống như trước, đầy nhân tính hóa!

Mà giờ phút này, bốn con Viên Long khác đang gào thét, nung chảy những mũi tên bay tới thành nước thép, chảy rào rào xuống đất.

Sau đó, bốn con Viêm Long điên cuồng gào thét, trực tiếp nhào về phía các Cấm Vệ quân xung quanh, mở miệng phun ra một quả cầu lửa, hơn một nghìn tên Cấm Vệ quân vốn đứng khắp nơi lại ngay cả xương trắng cũng chẳng còn.

Một con Viêm Long cuối cùng bay quanh quẩn trên dỉnhđầu của U Vương.

- Ta nói rồi!

Lúc này Tần Trần xoa nhẹ sừng rồng, ngồi khoanh chân ở trên đầu con rồng kia, cười nhạt nói:

- Ở trong mắt ta, Minh Thương Vân chỉ là cái rắm!

- Đừng nói là ngươi, Minh Ung Hoàng Đế tới cũng phải gọi ta một tiếng Tần công tử, cho dù là bối phận cao hơn nữa, ngươi còn muốn giết ta à?

- Thằng nhãi Minh Uyên Đại Đế kia còn không dám nói như vậy!

Tần Trần nhẹ nhàng vung bàn tay lên.

Lúc này, một còn Viêm Long nhe nanh múa vuốt, nhảo thẳng xuống muốn cắn nuốt U Vương.

- Không...

Lúc này U Vương hét lớn một tiếng, trong mắt đầy sợ hãi. Từ trước tới nay, Bắc Minh Hoàng Cung trải qua mấy vạn năm, hình rồng trên tám cột này không có động tĩnh gì, sao bây giờ có thể như vậy được...

Nhưng… hắn đã không còn thời gian để suy nghĩ.

Hơi nóng cắn nuốt ý niệm của hắn, cắn nuốt tất cả mọi thứ của hắn.

- Không được!

Đúng vào lúc nào, một giọng nói uy nghiêm vang lên trong khoảng không, một bóng người bước đến, trong chớp mắt, bóng dáng kia đã hạ xuống quảng trường.

Nhưng một tiếng kêu này đã quá muộn rồi.

Tần Trần điểm ngón tay, Viêm Long đã nuốt U Vương vào trong bụng, thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể của U Vương.

- Phụ hoàng!

Nhìn thấy người vừa tới, Minh Vũ lập tức quỳ một chân trên mặt đất, chắp tay hành lễ.

- Vị Tần công tử này, ngươi nể tình vương đệ của ta chính là hậu nhân của Minh Uyên Đại Đế, vẫn mong... hãy nương tay!

Minh Ung mặc long bào màu vàng, mái tóc dài buộc lên, gương mặt kiên định, hoàng khí xuất hiện trên người từ khi sinh ra lại không thể hiện ra vào lúc này. Hắn nhìn Tần Trần với vẻ mặt cung kính, giọng điệu còn có chút... van xin!

lúc này mí mắt Minh Vũ giật giật.

Minh Ung là Hoàng đế Bắc Minh Đế Quốc luôn chăm lo việc nước, có thể nói là hoàng đế xuất sắc nhất trong mấy đời gần đây.

Hơn nữa cũng vì vậy, Minh Ung khiến người ta có cảm giác cường thế nhất từ trước đến nay, đã nói một không ai dám nói hai.

Đừng thấy Minh Thương Vân vừa rồi có dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Minh Ung Hoàng Đế cũng chỉ giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Minh Vũ xin thề, từ khi mình ở trong bụng mẹ chui ra đến bây giờ, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của phụ hoàng như vậy.

Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, chắp tay, giọng thành khẩn kèm theo sự thương lượng, trên mặt tươi cười.

Người này... Thật sự là phụ hoàng sao?

- Nương tay? Sao lúc hắn muốn giết chết ta lại chưa từng nghĩ tới nương tay?

- Tần công tử, nếu tổ tiên ở đây, chỉ sợ cũng không muốn... làm cho Tần công tử nổi giận!

Tần Trần liếc nhìn Minh Ung nói:

- Xem ra, ngươi có chút năng lực quan sát, biết lấy Minh Uyên ra nói.

- Tuy nhiên, thể diện lão tổ nhà ngươi dùng lần nào thì ít đi lần đó.

Tần Trần nhìn Minh Thương Vân nói:

- Tội chết có thể tha, tội sống khó thoát!

Bàn tay hắn nắm chặt phát ra những tiếng ken két.

Từ trong miệng Minh Thương Vân phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng hét thảm này khiến cho người ta thấy ớn lạnh.

Trong chớp mắt, mấy người chỉ thấy Linh Phách, Linh Luân và Linh Đài cùng với Linh Hải trong cơ thể Minh Thương Vân hoàn toàn vỡ nát.

Cả người hắn không còn chút linh khí nào đáng nói.

Một vị võ giả Linh Phách cảnh mạnh mẽ lại... bị phế bỏ như vậy!

Khóe mắt Thánh Đăng Phong giật giật, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Rốt cuộc Tần Trần là người thế nào?

Sao hắn thi triển ra được thủ đoạn như vậy?

Thánh Đăng Phong vốn tưởng dưới sự ảnh hưởng của nhi tử nhà mình, hắn đã xem trọng Tần Trần, nhưng là bây giờ xem ra…

Hắn vẫn đánh giá thấp về Tần Trần.

Trong lòng Thánh Tâm Duệ bên cạnh chỉ cảm thấy may mắn.

Hắn thấy may mắn vì mình đã lựa chọn đúng.

Bái nhập Tần Trần, trở thành một Đan Đồng.

Đối với người khác, có thể là Tần Trần chiếm lợi từ kỳ tài đan thuật như hắn.

Nhưng đối với Tần Trần, đó là hắn chiếm lợi của Tần Trần!

Lúc này, trong đôi mắt đẹp của Diệp Tử Khanh cũng lóe sáng.

Bất cứ lúc nào, người này đều có cách giải quyết!

Hình như trên đời này, không có chuyện gì mà hắn không thể làm được.

Nhìn thấy Minh Thương Vân rơi xuống, tuy tu vi toàn thân không còn nhưng may mắn còn giữ được tính mạng.

Lúc này Minh Ung Hoàng Đế mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vung bàn tay lên, một lực lượng ôn hòa nâng Minh Thương Vân lên.

Lúc này, Minh Thương Vân nhìn về phía Tần Trần, trong mắt không còn chút hung ác nào, chỉ có khủng hoảng.

Đáng sợ!

Đáng sợ!

Tần Trần, quả thực không phải là người!

Tần Trần liếc nhìn qua, Minh Thương Vân lập tức run rẩy.

- Tạm thời tha cho ngươi một mạng, cuộc đời này làm vương gia nhàn tản đi, nếu không phải nể mặt Minh Uyên, hôm nay lại không phải chỉ có Minh Hiên phải chết!

- Cảm ơn Tần công tử!

Minh Ung Hoàng Đế chắp tay, cười theo nói:

- Tần công tử đi tới Hoàng cung, bỉ nhân không thể đón tiếp từ xa, đúng là đã sơ suất, không bằng mời công tử vào trong cung ngồi một lát?

- Cũng được!

Tần Trần giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vỗ vào quần áo nói:

- Nơi này... đúng là khiến cho người ta hoài niệm!

Nhìn thấy Tần Trần rời đi, Minh Ung Hoàng Đế lập tức ném Minh Thương Vân cho Minh Vũ, nói:

- Ngươi đưa Vương thúc của ngươi về quý phủ.

- Vâng!

Đúng lúc này, từng tiếng bước chân kèm theo tiếng giáp sắt va chạm keng keng vang lên.

Lúc này từng bóng dáng Cấm Vệ Quân lại chạy tới xung quanh quảng trường,.

Mấy bóng người nhanh chóng đi tới.

- Hoàng thượng, thuộc hạ không làm tròn bổn phận, mong hoàng thượng giáng tội!

Mấy vị thống lĩnh Cấm Vệ Quân lần lượt quỳ xuống đất dập đầu, sắc mặt hoảng hốt.

- Đứng lên đi!

Minh Ung Hoàng Đế phất tay nói:

- Trong hoàng cung gặp phải thích khách, U Vương hộ giá có công, lại bởi vậy mà tu vi bị giảm sút, bắt đầu từ hôm nay phong làm Cửu Phẩm Vương, chuyện này đến đây thì dừng!

- Vâng!

Vị thống lĩnh nào đó khom người nói:

- Hoàng thượng, thích khách đâu?

Lời này vừa nói ra, trên thân Minh Ung Hoàng Đế đã xuất hiện sát khí.

- Trẫm nói, chuyện này đến đây kết thúc!

Một luồng khí lạnh tràn ngập ra, thống lĩnh này lập tức nằm sấp xuống đất, sắc mặt trắng bệch:

- Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ đã rõ!

Sau khi phân phó xong tất cả, Minh Ung vội vàng bước theo Tần Trần, đi về phía trong hoàng cung.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️