U Vương căn bản không định cho bọn họ gặp mặt Minh Ung Hoàng Đế để tiến hành hòa giải.
Hắn lừa mấy người bọn họ tới đây, chẳng qua là vì lo lắng Thánh Đăng Phong ngăn cản hắn ở trên đường.
Hắn không chắc chiến thắng được Thánh Đăng Phong, lo lắng Tần Trần sẽ chạy trốn.
Cho nên hắn lừa mấy người đến đây. Ở đây, số lượng Cấm Vệ Quân đủ để bao vây bọn họ, cho dù Thánh Đăng Phong có thể đi, Tần Trần cũng không đi được.
Bất kể thế nào, U Vương đã quyết định phải giết Tần Trần.
- U Vương, không ngờ ngươi đường đường là một vị thân vương lại có thể nói không giữ lời!
Thánh Đăng Phong giận dữ.
- Thánh Các chủ!
U Vương không hề nhương bộ, nói:
- Ta nói rồi, chỉ cần ngươi rời khỏi đây thì chuyện này không liên quan tới ngươi, nếu ngươi khăng khăng làm theo ý mình, cho dù Minh Thương Vân ta có phải liều cái mạng này, cũng muốn bảo vệ hoàng uy của Minh gia ta!
Tần Trần nghe vậy thì bật cười.
Vào giờ phút tình hình đang căng thẳng như vậy, tiếng cười kia thực sự là... quá bất ngờ.
- Ngươi cười cái gì?
U Vương nhìn Tần Trần, ánh mắt đầy sát cơ.
- Bắc Minh Cương Quốc ngươi tới giờ mới truyền thừa được mấy vạn năm, chỉ còn lại có chút nội tình như vậy, ngươi còn muốn hoàn toàn để lộ ra sao?
Tần Trần thản nhiên nói:
- Mở miệng là hoàng uy, Minh gia ngươi còn có hoàng uy sao?
- Ngươi...
- Tần huynh, ngươi bớt tranh cãi đi!
Lúc này Minh Vũ bước ra nói:
- Vương thúc, chuyện này vẫn nên bẩm báo với phụ hoàng, dù sao Thánh Các chủ ở đây, tổn thương tình cảm sẽ không tốt...
- Ngươi câm miệng!
U Vương khiển trách:
- Ngươi được phong làm thân vương là có thể thay đổi được ý kiến của Vương thúc sao?
- Minh Vũ, nếu ngươi u mê không chịu tỉnh ngộ, còn không đến bên cạnh ta, ta không ngại giết cả ngươi!
Minh Vũ vừa nghe vậy thì tái mặt.
Giết cả ngươi...
Đây chính là Vương thúc của hắn!
- Minh Thương Vân, ngươi đúng là cao giá, ta ngược lại muốn xem hôm nay ngươi có thể làm gì được ta!
Lúc này, trong mắt Thánh Đăng Phong hiện ra sát khí.
Hắn thật sự tức giận.
Cho dù Minh Thương Vân không để ý tới Tần Trần nhưng ít nhất hắn ở đây, bây giờ người này rõ ràng không nể mặt hắn.
Thánh Đăng Phong chậm rãi bước tới, đứng chắn trước mặt Tần Trần.
Hôm nay, hắn ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc vị U Vương này có dám giết Thánh Đăng Phong hắn không.
Vào giờ phút này, Minh Thương Vân cũng chấn động.
Hắn không ngờ đến tình cảnh này, Thánh Đăng Phong còn che chở cho Tần Trần.
Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào, lại có thể làm cho Thánh Đăng Phong che chở hắn như vậy?
Nhưng chuyện đã tới lúc này, hắn không còn đường lui được nữa.
Hắn đường đường là U Vương, nếu thậm chí còn không giết nổi một Tần Trần, vậy thể diện của hắn ở đâu?
Cùng lắm thì hoàn toàn trở mặt với Thánh Đan Các. Ban đầu, Thánh Đan Các đã chiếm giao dịch linh đan và linh khí của Bắc Minh Đế Quốc, vốn có quan hệ cạnh tranh với hoàng thất.
Giết thì giết!
Lúc này, U Vương đã quá tức giận, hoàn toàn mất lý trí.
- Cung tiễn thủ… chuẩn bị!
Hắn vung bàn tay lên, từng tên Cấm Vệ Quân lập tức đứng lên trước.
Những cung tiễn thủ này không có khả năng giống như thợ săn bình thường, bản thân cung tiễn thủ cảnh giới Linh Hải cảnh đều dùng mũi tên bằng linh khí, có thể nói là Linh Hải cảnh bình thường căn bản không có cách nào đỡ được uy lực của một mũi tên này.
Cho dù là Linh Phách cảnh đối mặt với mấy nghìn mũi tên với lực va chạm như vậy, nhỡ sơ sẩy cũng có thể bị thương.
Một khi bị thương, rất có khả năng không có cách nào chống đỡ được!
Lúc này Thánh Đăng Phong nhíu mày, hắn không ngờ được U Vương lại điên cuồng đến mức này.
Hắn thật sự không sợ chết sao?
- Thánh Đăng Phong, ta cho ngươi ba lần đếm để suy nghĩ!
U Vương trầm giọng nói:
- Nếu ngươi không muốn rời đi, vậy đừng trách Minh Thương Vân ta ra tay vô tình.
- Ngươi cứ thử xem!
Lúc này, hai người đối chọi gay gắt.
- Khoan đã!
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Lúc này Tần Trần bước tới, nhìn về phía trước.
- Thằng nhãi, nghĩ xong chưa? Chuẩn bị tự mình nhận lấy cái chết, không dính dáng tới người khác chứ?
U Vương cười gằn nói:
- Ngươi sớm nên làm vậy, giết con cháu hoàng gia ta, ngươi còn tưởng rằng ngươi có thể sống sót sao?
- Chỉ có điều bây giờ cũng không sao...
- Nhận lấy cái chết?
Tần Trần đột nhiên toét miệng cười nói:
- Nhận lấy cái chết, ngươi đáng chế!!
Lúc này, Tần Trần mắng không khách sáo.
- Minh Thương Vân đúng không? Ngươi chỉ là một U Vương, cũng dám giết ta à? Ngươi cũng xứng giết ta sao?
Tần Trần cười nhạo nói:
- Cho dù là Minh Ung Hoàng Đế bây giờ đứng ở đây cũng phải cung kính kêu ta một tiếng... Tần công tử!
- Ngươi đã tính là gì chứ?
Ngươi đã tính là gì chứ?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó hoàn toàn há hốc mồm.
Đại lão, làm màu cũng phải chọn lúc chứ!
Bây giờ đã là lúc nào, còn nói vậy để kích thích Minh Thương Vân nữa. Làm vậy chẳng phải là muốn chết sao?
Lời Tần Trần vừa nói ra, hiển nhiên chính là cọng rơm cuối cùng ép Minh Thương Vân đưa ra quyết định.
- Bắn cung!
lúc này, Minh Thương Vân quá tức giận, không còn quan tâm tới chuyện gì nữa.
Không giết Tần Trần, uy nghiêm hoàng gia ở đâu?
Trong phút chốc, từng mũi tên giống như châu chấu che trời lấp đất bay đến.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Ba người Minh Vũ, Thánh Tâm Duệ, Diệp Tử Khanh vây quanh Tần Trần, đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thánh Đăng Phong đứng trước mặt bốn người, nhìn những mũi tên này cũng thầm nghĩ không tốt.
Hắn có thể bảo vệ mình đã không tệ, nhưng không chắc có thể bảo vệ được cả bốn người phía sau.
Thế này thì rắc rối rồi!
Thánh Đăng Phong quát:
- Tâm Duệ, bảo vệ tốt cho Tần công tử, nếu ta gặp phải chuyện gì bất trắc, con trở lại tìm Khương đại sư.
- Phụ thân...
- Gặp chuyện gì bất trắc chứ?
Lúc này Tần Trần bước từng bước về phía những mũi tên này, cười nhạt nói:
- Nếu gặp phải bất trắc cũng là bọn họ mới đúng!
Ầm...
Tần Trần vừa dứt lời đã vung tay lên trước người.
Tám ấn ký kỳ lạ xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Ấn ký này không phải để tập trung Linh Trận, cũng không phải chế luyện linh khí mà vô cùng kỳ lạ.
Chúng từ trong tay Tần Trần bay ra, trong phút chốc đã tăng tốc hóa thành một tia sáng rồi biến mất.
Mấy người thậm chí còn không thấy được ấn ký bay về phía nào, đã không thấy chúng đâu nữa.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều sững sờ.
- Đã đến lúc rồi, các người im lặng mấy vạn năm, cũng nên hiện ra hình dáng thật sự đi!
Lúc này Tần Trần thì thào nói nhỏ:
- Hoàng thất Bắc Minh này, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, ngược lại đã làm lu mờ ánh sáng của các ngươi.
- Bát Hoang Viêm Long Hộ!
Vào giờ phút này, hắn quát khẽ một tiếng. Trong phút chốc, Thánh Đăng Phong chỉ cảm thấy khí tức khủng khiếp truyền ra từ sâu bên trong mặt đất.
Ngay sau đó, một hơi nóng từ bốn phía tập trung lại.
Hơi nóng này tập trung đến bên ngoài cơ thể của Tần Trần, mặt ngoài của tám cột cao trăm thước, lớn mười thước màu đỏ xung quanh quảng trường không ngờ xuất hiện ánh lửa.
Những ánh lửa này không ngừng chớp hiện, hơi nóng cũng càng lúc càng cao.
Vào giờ phút này, ánh mắt mọi người đều bị những ánh lửa đó thu hút, bị bị sự thay đổi của cột sắt màu đỏ sậm gây chú ý.
- Bát Hoang Viêm Long Hộ trừng phạt tất cả những kẻ dám bất kính đối với ta!
Tần Trần vừa dứt lời thì chỉ thẳng tay về phía Minh Thương Vân!